Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 444:: Tiễn Thân ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:27:42
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm phu nhân từng cảm thấy thời gian khó khăn đến , ngày ngày mong chờ sớm đến biên quan. Suốt dọc đường , Thẩm Vân Dương lúc nào chịu yên phận.
“Ta ăn bánh bột củ sen do Thẩm phu nhân tự tay .” Thẩm Vân Dương giở tính khí trẻ con, nhất quyết chịu ăn gì, chỉ đích danh Thẩm phu nhân đích xuống bếp. Thẩm phu nhân nghiến răng ken két, nhịn nhịn .
Đành tranh thủ lúc dừng chân, sai mua bột củ sen, tự tay điểm tâm mang đến. Khi mang đến nóng hổi nửa ngày vật lộn, Thẩm Vân Dương ôm bát ăn những món điểm tâm khác, chỉ liếc Thẩm phu nhân một cái hờ hững: “Phu nhân chậm quá, bổn cung đói đến chịu nổi, nên ăn , phu nhân sẽ trách tội bổn cung chứ?”
Thẩm phu nhân hận thể ném đĩa điểm tâm đầu Thẩm Vân Dương, nhưng nén nhịn, nuốt ngược cơn giận trong, trơ mắt Thẩm Vân Dương đổ hết điểm tâm xuống đất.
Những miếng bánh bột củ sen trắng muốt dính đầy bùn đất, trông thật t.h.ả.m hại.
“Ngươi!” Thẩm phu nhân nghiến răng.
Thẩm Vân Dương lạnh: “Đừng tưởng bổn cung các ngươi đang âm mưu gì. Bổn cung cho ngươi , nếu bổn cung c.h.ế.t ở biên ải, bổn cung nhất định sẽ kéo ngươi theo chôn cùng!”
Một câu khiến Thẩm phu nhân lập tức hết giận, bỏ một câu hồ đồ dừng . Chốc lát , đoàn đưa dâu tiếp tục lên đường.
Mặc kệ Thẩm Vân Dương giở trò gì, Thẩm phu nhân cũng coi như thấy, , bỏ ngoài tai, cho dù Thẩm Vân Dương chỉ mũi mắng chửi, nàng cũng coi như thấy.
Cố nhịn thêm chút nữa, sắp đến biên quan .
“Thẩm phu nhân.” Thẩm Vân Dương đột nhiên thu tính tình, từ trong lòng lấy một miếng ngọc bội, nhẹ nhàng lắc lư mặt Thẩm phu nhân.
Thấy ngọc bội, đồng tử Thẩm phu nhân co rụt , đột nhiên chộp lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay mà xem xét kỹ lưỡng, lập tức tức đến mức m.á.u khắp chảy ngược: “Ngọc bội của Tranh ca nhi ở chỗ ngươi?” Tranh ca nhi, chính là đứa con trai út của nàng.
Thẩm Vân Dương nhe răng : “Bổn cung Cơ Lạc Yến sẽ dễ dàng để bổn cung rời . Giữ sính lễ và của hồi môn của bổn cung, để bổn cung hòa một cách t.h.ả.m hại như , cục tức bổn cung nuốt trôi. Thẩm phu nhân, dù gì chúng cũng là thích, ngươi cứ cho bổn cung sự thật, Cơ Lạc Yến tiếp theo còn thủ đoạn gì?”
Gây chuyện suốt dọc đường, càng đến gần biên quan, Thẩm Vân Dương càng cảm thấy bất an trong lòng, mí mắt giật liên hồi, mơ hồ cảm thấy chuyện chẳng lành sắp xảy .
Thẩm phu nhân nhướng mày, chắc Thẩm Vân Dương rốt cuộc bao nhiêu. Nàng dịu sắc mặt, giọng điệu bình thản: “Ngươi là công chúa tiền triều, nàng vì danh tiếng mà lý gì giữ ngươi , ngươi đa nghi .”
“Phải ?” Thẩm Vân Dương như , tin.
Sử sách một điều cấm kỵ, công chúa vong quốc nhất định diệt trừ tận gốc, nếu , một khi thế lực, hậu hoạn sẽ khôn lường. Thẩm phu nhân nghĩ Thẩm Vân Dương giam cầm trong hậu cung, căn bản cơ hội bắt cóc Thẩm Tranh. Còn về miếng ngọc bội , lẽ chỉ là trùng hợp.
Tự an ủi như , Thẩm phu nhân nhanh chóng yên tâm.
Thẩm Vân Dương thấu tâm tư nhỏ bé của Thẩm phu nhân: “Nam Mục thành lập đầy một năm, Thẩm phu nhân nghĩ trong Kim Lăng thành, rốt cuộc là tân thần Nam Mục nhiều hơn cựu thần Đại Khánh nhiều hơn?”
Một câu uy h.i.ế.p khiến sắc mặt Thẩm phu nhân đổi.
“Cơ Lạc Yến bản lĩnh thông thiên, cũng chắc thể lo toan việc. Thẩm phu nhân, thử xem ?” Khóe miệng Thẩm Vân Dương nhếch lên đầy vẻ khiêu khích.
Từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, nàng thấu sự đề phòng của Cơ Lạc Yến đối với ?
“Bát hoàng thể cung, cớ bổn cung thể, nàng chính là cố ý nhằm bổn cung!” Thẩm Vân Dương sờ sờ mặt , trong lòng vẫn còn canh cánh nỗi oán hận nguôi, cố chấp về phía Thẩm phu nhân: “Chúng một giao dịch thế nào?”
Thẩm phu nhân đầy cảnh giác, chút thấu cô nương nhỏ tuổi mặt, rõ ràng mới chín tuổi, mà miệng những lời già dặn như . Nàng đáp lời.
Thẩm Vân Dương quả quyết : “Ta sính lễ của Nam Hòa, thiếu một phân nào mà mang về.” Nam Hòa và Nam Mục đồng ý hòa , Nam Hòa bên chuẩn sính lễ và đang đường đến, Nam Mục bên phụ trách đưa đến biên giới. Hai bên trao đổi những thứ cần thiết. Nhiệm vụ của Thẩm phu nhân là mang tất cả sính lễ từ Nam Hòa về.
Nghe nàng , Thẩm phu nhân hề bất ngờ, hỏi : “Ta Tranh ca nhi đang ở trong tay ngươi?” Suốt dọc đường , Thẩm phu nhân luôn theo sát Thẩm Vân Dương rời nửa bước, căn bản thấy ai tiếp cận Thẩm Vân Dương để truyền tin tức gì.
Thẩm Vân Dương khẩy: “Trong Kim Lăng thành vô thể dùng cho .”
Nghe lời , Thẩm phu nhân : “Nếu thể dùng cho ngươi, thì ban đầu ngươi giữ trong cung . Một công chúa quyền thế, ai sẽ vì ngươi mà đắc tội Thẩm gia, đắc tội Hoàng hậu?”
Từ giọng điệu của Thẩm Vân Dương, Thẩm phu nhân cơ bản phán định nàng đang dối. Nàng cong môi tiếp tục vạch trần: “Sính lễ là do Nam Hòa hứa hẹn, nếu lấy sính lễ, ngươi nghĩ thể an gả ?”
“Ngươi!” Tất cả tâm tư của Thẩm Vân Dương đều vạch trần, nàng thẹn quá hóa giận, giơ tay định đ.á.n.h tiếp, Thẩm phu nhân hết kiên nhẫn, gọi nha đến, mang t.h.u.ố.c nhuyễn cốt tán cưỡng ép cho nàng uống. Thẩm Vân Dương mềm nhũn , ánh mắt oán hận chằm chằm Thẩm phu nhân.
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh, Thẩm phu nhân cũng cuối cùng thể thở phào.
Xe ngựa dừng gần biên giới. Nha hỏi: “Phu nhân, suốt đoạn đường dừng dừng nghỉ nghỉ, nhiều đều thấy Thất công chúa hoạt bát khỏe mạnh, mục đích của chúng cũng đạt , chỉ là Nam Hòa bên khi nào mới gửi sính lễ đến?”
Thẩm phu nhân lắc đầu, trong lòng nàng cũng ý kiến gì.
Đợi ba ngày.
Nam Hòa bên gửi sính lễ đến, Thẩm phu nhân kiểm tra từng món một, xác nhận sai sót liền lập tức giao đồ cho cấm vệ quân. Vận chuyển về Kim Lăng thành theo từng đợt.
Vừa mới giao Thẩm Vân Dương , Thẩm Vân Dương trơ mắt sính lễ chia chác, nàng thẹn quá hóa giận hét lớn đoàn đón dâu của Nam Hòa: “Mau đuổi theo mang đồ về cho bổn cung, đó là của bổn cung!”
Một đồng tiền nàng cũng để cho Nam Mục!
Tiếng Thẩm Vân Dương la hét om sòm, ai để ý. Nam Hòa dường như hề quan tâm đến những thứ đó, dẫn Thẩm Vân Dương lên đường về.
Người đưa , Thẩm phu nhân thở phào nhẹ nhõm một , cái củ khoai nóng bỏng tay cuối cùng cũng tống khứ , con mắt của , cuối cùng cũng thể giao phó. Thẩm phu nhân ngừng ngựa lên xe ngựa: “Đi, , mau !”
…
Bên Thẩm Vân Dương đến lãnh thổ Nam Hòa, nàng tôn xưng là Thục Quý phi nương nương, các thị nữ bên cạnh đều thế bằng nha của Nam Hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-444-tien-than.html.]
“Thục Quý phi nương nương xin mời tắm rửa y phục.”
Mèo con Kute
Xe ngựa dừng một trạm dịch, hai nha nâng y phục của Nam Hòa đợi bên ngoài xe ngựa. Thẩm Vân Dương cau mày, xung quanh, ai nấy đều mặt mày căng thẳng lên tiếng. Nàng mím môi ngoan ngoãn xuống xe ngựa, tắm rửa y phục, còn vẻ kiêu căng ngạo mạn khi ở bên cạnh Thẩm phu nhân.
Thay xong y phục của Nam Hòa. Nàng gương trang điểm, để mặc hai nha giúp nàng chải tóc trang điểm. Chiếc áo cưới màu đỏ rực rỡ lộng lẫy mặc , quá lớn cũng quá nhỏ, tựa như may đo riêng cho nàng.
“Từ hôm nay trở , Thục Quý phi nương nương mỗi ngày đều tắm rửa y phục, còn niệm kinh mười , sai sót.”
Một lão ma ma bước từ đám đông, mặt mày nghiêm nghị nhét một cuốn kinh thư tay Thẩm Vân Dương, lấy từ bàn trang điểm một chuỗi hạt Phật, tiếng nào mà đeo tay nàng.
Lực đạo lớn, căn bản cho Thẩm Vân Dương cơ hội từ chối. Ngón tay thô ráp của đối phương lướt qua cổ tay nàng, đau rát. Nàng cau mày: “Ngươi là ai?”
“Nô tỳ là Trương cô cô, chuyên phụ trách dạy dỗ phép tắc cho các phi tần mới nhập cung, theo hầu Thái hậu cũng ba mươi năm . Lần là Hoàng thượng đặc biệt sai nô tỳ đến dạy phép tắc cho Thục Quý phi nương nương.” Trương cô cô đáp.
Thẩm Vân Dương dám đắc tội, chỉ đành nặn nụ đáp lời.
“Từ hôm nay trở , Thục Quý phi nương nương ăn chay, dính chút thịt cá nào.”
“Đây là quy củ gì?” Thẩm Vân Dương khó hiểu.
Trương cô cô đáp: “Đương nhiên là quy củ của Nam Hòa, các phi tần mới nhập cung đều như .”
Nghe , Thẩm Vân Dương hết cả giận, gật đầu đáp ứng. Ngày ngày ăn chay niệm Phật, Trương cô cô ngày ngày theo sát, mấy ngày liền Thẩm Vân Dương kêu khổ ngớt, sắp chịu đựng nổi nữa. Bụng đói cồn cào, Trương cô cô cũng coi như thấy.
“Cô cô…” Thẩm Vân Dương gọi.
Trương cô cô kiên nhẫn xuống xe ngựa, bỏ một câu: “Thục Quý phi nương nương đủ thành tâm, hôm nay ăn thêm gì nữa.”
Một câu khiến Thẩm Vân Dương suýt nữa bật , nàng tưởng rằng thoát khỏi Nam Mục, gả Nam Hòa là để hưởng phúc. Không ngờ ngay cả cơm cũng ăn no.
45_Nàng hít hít mũi, đột nhiên trong lồng n.g.ự.c cuộn trào một trận kịch thống, há miệng, cổ họng tựa như tắc nghẽn, ngũ tạng lục phủ tựa như dùng tay kéo giật mạnh.
Phụt! Một ngụm m.á.u mủ phun .
Thẩm Vân Dương liều mạng bò ngoài, tứ chi như trói buộc, thể giãy giụa, dồn sức hét lớn: “Người !”
Rèm xe chợt vén lên, Trương cô cô cảnh dọa nhẹ, luống cuống tay chân: “Truyền thái y!”
Thái y bắt mạch, hoảng sợ : “Trung kịch độc, vô phương cứu chữa.”
“Cái gì?” Trương cô cô hoảng loạn, vội vàng sai phi ngựa cấp tốc gửi thư về. Thẩm Vân Dương úp xe ngựa, lời thái y , nàng nghiến răng nghiến lợi, m.á.u trong cổ họng ngừng trào .
Phụt. Vừa há miệng, nôn .
Thẩm Vân Dương há miệng ba chữ Cơ Lạc Yến, nhưng cứng họng thể phát âm thanh.
Nàng quả nhiên lường . Nam Mục sẽ dễ dàng để nàng rời , một đường đề phòng, mãi mới đến Nam Hòa, Thẩm Vân Dương thực sự thể hiểu khi nào nàng hạ độc? Ăn mặc ở , thứ đều kiểm tra kỹ lưỡng.
Thái y châm kim phong bế huyết mạch, cho nàng uống một viên đan dược, cầm máu. Trương cô cô cau mày, thì thầm nguyền rủa một câu xui xẻo.
Đêm dần buông. Xe ngựa chạy nhanh. Thẩm Vân Dương gần như xóc nảy đến hôn mê bất tỉnh, mơ màng suốt đường , ngủ tỉnh, tỉnh ngủ, mấy vật vã mở mắt.
Đập mắt là một vùng ngoại ô. Bốn phía tràn ngập khí tức kinh hoàng, khiến rợn , nàng vô thức rụt vai, mơ hồ thấy một hắc y nhân xuất hiện, nắm lấy cổ tay nàng, ngón tay lạnh lẽo như sắt, khiến Thẩm Vân Dương suýt nữa thất thanh kêu lên.
Trong mắt cuộn trào cơn thịnh nộ như sóng thần, đôi mắt nàng, ánh mắt tựa như đang c.h.ế.t.
Một nén nhang , tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang vọng khắp bầu trời.
“Nam Mục phá hoại mệnh cách của Thẩm Vân Dương, độc trong nàng gieo xuống từ một tháng , sớm vô dụng .”
Hắc y nhân nén nổi lửa giận, thậm chí còn vươn tay bóp c.h.ế.t cổ Thẩm Vân Dương. Dù tay, Thẩm Vân Dương cũng sống nổi qua đêm nay.
Hoàng đế Nam Hòa liền vội vàng: “Quá vô sỉ, trẫm thể bỏ qua!”
“Tốn công tốn sức đưa về một thứ vô dụng như , cái cục tức thể nuốt trôi.” Trong lòng hắc y nhân, lửa giận ngừng bùng lên: “Nếu thể bắt Cơ Thừa Đình, cả nhà Thịnh Cẩm Sơ bốn , còn một Hoàng đế Nam Mục, vặn lấp đầy long mạch ‘cửu cửu quy nhất’, khiến Nam Hòa tiếp nối ngàn năm.”
“Quốc sư, mấy dễ bắt .” Hoàng đế Nam Hòa nhăn mày.
Bất kỳ ai trong họ, bên cạnh đều cao thủ như mây, phòng nghiêm ngặt khắp nơi, căn bản thể tay. Quốc sư cong môi: “Điều đó chắc, đêm quan thiên tượng, Cơ Thừa Đình và Thịnh Cẩm Sơ đang ở khu vực Nam Hòa. Đây là một cơ hội tuyệt vời, trừ Hoàng đế Bắc Lương chút khó nhằn, Cảnh Yến Đế cũng khó, điểm yếu của những đều là Lạc Yến Hoàng hậu…”
“Mang t.h.i t.h.ể của Thẩm Vân Dương về.” Quốc sư lệnh.
Hoàng đế Nam Hòa gật đầu, mặt mày hoảng sợ mấy huyệt vị trong trận Bát Quái, chín huyệt vị lấp đầy một nửa, còn mấy vị trí trống. Lại chuyên trách canh giữ. Nơi đây là long mạch của Nam Hòa, nhiều năm long mạch hao tổn, vận mệnh quốc gia Nam Hòa ảnh hưởng nghiêm trọng, may mắn nhờ Quốc sư bày trận tại đây, dùng phương thức sinh thung tế long mạch, dần dần khôi phục long mạch.
mạch. Dưới sự giúp đỡ của Quốc sư, Nam Hòa quả nhiên ngày càng hùng mạnh. Quốc sư ngẩng đầu trời, bấm ngón tay tính toán, giữa mày hiện lên vẻ u ám: “Cơ Trường Nghi cái tên ngu xuẩn c.h.ế.t ở Bắc Lương, phí hoài một cơ hội.”
“Cương Thần Y c.h.ế.t?” Nam Hòa Hoàng Đế kinh ngạc thôi.
Quốc sư một ngôi băng rơi xuống mà suy kết quả, hướng về phía Nam Hòa Đế liếc mắt một cái: “Người ở đây, tiếp tục tìm kiếm mang mệnh cách.”
“Vâng.” Nam Hòa Đế đáp lời.