Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 502:: Bị trừng phạt ---

Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:31:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dực Khôn Cung

 

“Hàn Sương… Hàn Sương.” Kiều Quý Phi dựa nghiêng nhuyễn tháp khẽ gọi, Tễ Lam vội vã chạy đến, nét mặt lộ vẻ lo lắng: “Nương nương điều gì phân phó chăng?” Nhìn thấy dung nhan Tễ Lam, Kiều Quý Phi mới chợt bừng tỉnh, lắc đầu: “Bổn cung quên Hàn Sương xuất cung , đỡ bổn cung ngoài dạo .” Tễ Lam tiến lên đỡ Kiều Quý Phi dậy, quỳ gối mang giày cho nàng.

 

Tiểu hoa viên chăm sóc vô cùng , trăm hoa khoe sắc, nàng giãn mày: “Thật giống hệt cảnh nhà bổn cung khi xuất giá.”

 

“Nương nương.” Tễ Lam cẩn trọng liếc sắc mặt Kiều Quý Phi, : “Thường phi thai, Hoàng hậu che chở, chẳng lẽ tức giận ư?”

 

“Tức giận ư?” Kiều Quý Phi cảm thấy khó hiểu, lắc đầu, nàng cũng thể cứ ở mãi trong cung, đợi phụ trở về, cái mớ hỗn độn trong cung , ai quản thì quản. Hoàng hậu cam nguyện tự chuốc lấy phiền phức, thích chui ngõ cụt, tự gây thêm rắc rối, đợi đến khi con của Thường phi đời, bất luận trai gái, đều đủ khiến Hoàng hậu nhức đầu cả đời.

 

“Bổn cung tức giận, chỉ là một đám ồn ào náo loạn, cố tình thể tay phô diễn tài năng, chút uất ức mà thôi.” Nàng thể nào đ.á.n.h mắng Hoàng hậu, theo cái tính cách của Hoàng hậu, e rằng sẽ nàng chọc tức c.h.ế.t tươi mất.

 

Hai đang trò chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng cung nữ thỉnh an, còn xen lẫn tiếng quát mắng. Nghe tiếng động , Kiều Quý Phi nhướng mí mắt.

 

“Nương nương, hình như là Thường phi nương nương.” Tễ Lam .

 

Kiều Quý Phi cong cong mày, khóe môi cong lên: “Đi lấy roi của bổn cung đến.”

 

“Dạ.”

 

Chẳng mấy chốc Tễ Lam mang roi đến, đưa tay Kiều Quý Phi, Thường Quý Nhân một tay đỡ bụng, vịn cung nữ hất cằm tới. Kiều Quý Phi mắt thấy mặt tiểu cung nữ gác cổng Dực Khôn Cung thêm vết tát, lông mày nhíu chặt: “Ai đánh?” Tiểu cung nữ ngẩn .

 

Thường phi cau mày: “Bổn cung đến thỉnh an Quý Phi tỷ tỷ, nàng nhiều cản trở, bổn cung liền cho giáo huấn thêm mấy cái.”

 

Kiều Quý Phi khóe môi cong lên: “Đóng cung môn!”

 

Một tiếng lệnh hạ, cung môn “ầm” một tiếng đóng sập , phát âm thanh cực lớn dọa cho tim Thường phi run rẩy hai cái, sắc mặt đổi: “Kiều, Kiều Quý Phi, trong bụng bổn cung còn long tử, ngươi dám tự tiện giam giữ bổn cung!”

 

Kiều Quý Phi lười biếng để tâm đến Thường phi, đến bên tiểu cung nữ: “Ai đánh?” Tiểu cung nữ thấy hai lời chỉ thẳng Mạt Hương, cung nữ bên cạnh Thường phi. Mạt Hương chỉ điểm, sắc mặt tái, theo bản năng liền cầu cứu Thường phi.

 

“Kéo nó đến đây cho bổn cung!” Kiều Quý Phi quát.

 

Thường phi vội vàng chắn Mạt Hương: “Kiều Quý Phi, đây là nha cận của bổn cung, ngươi thể…”

 

Tễ Lam đích gạt Thường phi , một tay tóm lấy cổ áo Mạt Hương, như xách một con gà con kéo đến bên cạnh Kiều Quý Phi.

 

“Ngươi đến đây!” Kiều Quý Phi chỉ tiểu cung nữ: “Tát miệng nó năm mươi cái cho bổn cung!”

 

Tiểu cung nữ đầu tiên run rẩy liếc Kiều Quý Phi, Mạt Hương, c.ắ.n răng dậy, xắn tay áo lên và tát liên tiếp mặt Mạt Hương. Tiếng “chát chát” vang lên.

 

Mạt Hương đ.á.n.h kêu la t.h.ả.m thiết: “Thường phi nương nương, cứu nô tỳ!” Một đám trơ mắt Mạt Hương đánh, Thường phi chút tức giận đến thất thố, tiến lên mấy bước, lông mày lá liễu dựng ngược: “Quý Phi! Bổn cung nhất định sẽ cáo trạng với Hoàng thượng!”

 

“Chát!”

 

Một roi bất ngờ nhanh như chớp quất thẳng Thường phi. Lập tức da thịt nứt toác.

 

“Á!” Thường phi kinh hô, đau đến tái mét mặt, vết m.á.u cánh tay kinh hãi về phía Kiều Quý Phi, đối phương dọa cho nhẹ. Người chắc chắn là phát điên ! Nàng mang long tử, Kiều Quý Phi hề sợ hãi, đóng cửa đ.á.n.h .

 

So sánh thì việc Mạt Hương đ.á.n.h vẻ quá đỗi bình thường. Năm mươi cái tát xong, mặt Mạt Hương sưng như đầu heo, ngay cả cũng dám, những còn cùng Thường phi đều run lẩy bẩy.

 

Kiều Quý Phi cầm roi từng bước áp sát Thường phi, mỗi bước nàng , vai Thường phi run lên một cái, Thường phi ngừng lùi : “Quý, Quý Phi, thần chỉ đến thăm viếng, ngài hà tất nổi giận, ôi chao, bụng thần đau quá, mau, mau thỉnh thái y!”

 

Một đám hoảng loạn. Kiều Quý Phi kiên nhẫn, chằm chằm Thường phi, ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát khí âm u, cứ thế Thường phi ôm bụng lăn lộn.

 

“Quý Phi nương nương, cầu xin ngài cho Thường phi nương nương thỉnh thái y xem thử , nếu kinh động tiểu hoàng tử, e rằng ngài gánh nổi tội .” Hai cung nữ quỳ xuống lạy Kiều Quý Phi.

 

Kiều Quý Phi giễu cợt: “Tễ Lam!” Tễ Lam tiến lên nắm lấy cổ tay Thường phi, khi bắt mạch mới : “Thường phi nương nương đang giả vờ, hề động thai khí.”

 

Một câu khiến Thường phi ngây . Kiều Quý Phi cúi , nữa nắm chặt cằm Thường phi, đầu ngón tay chút khách khí dùng sức ấn xuống: “Bổn cung nhớ nhắc nhở ngươi, chớ chọc ghẹo bổn cung, đừng ỷ miếng thịt trong bụng mà chạy đến chỗ bổn cung oai!”

 

“Quý, Quý Phi nương nương…” Thường phi hoảng sợ, nước mắt lăn tăn trong hốc mắt, thì nàng thật sự sợ . Chỉ hận từng đến Dực Khôn Cung. Đáng tiếc, Kiều Quý Phi cho nàng cơ hội , sang Tễ Lam : “Mang một bình hoa đến đây.”

 

“Dạ.” Tễ Lam nhanh chóng mang đến.

 

Kiều Quý Phi giữ chặt vai Thường phi, đặt bình hoa lên trán nàng, khóe môi cong lên : “Đây là bình hoa ban từ Hoàng thượng, đáng giá ngàn vàng, ngươi nếu dám vỡ, bổn cung quyết tha thứ nhẹ nhàng.” Nói đoạn buông tay, lùi hai bước. Thường phi thể khẽ run, kinh hãi tột cùng về phía Kiều Quý Phi.

 

“Đừng với bổn cung cái gì mà con cái với chả con cái, bổn cung để mắt, thì cách để trị ngươi!” Kiều Quý Phi ghế cạnh đó, lười nhác xoa xoa ấn đường, đầy hứng thú chằm chằm Thường phi, bên cạnh Tễ Lam bưng đến một nén nhang. Mọi ngay cả thở mạnh cũng dám.

 

Cuối cùng một nén nhang, Kiều Quý Phi phất tay: “Đuổi ngoài!”

 

“Dạ.” Thường phi thể run lên, bỏ bình hoa , ngã lòng cung nữ, sự dìu đỡ của cung nữ từ từ dậy, đầu thẳng ngoài, sợ rằng chậm một bước liền Kiều Quý Phi giam giữ .

 

Toàn chật vật từ Dực Khôn Cung , Thường phi tức đến phát , c.ắ.n chặt răng.

 

“Nương nương, chúng nên tìm Hoàng thượng , Kiều Quý Phi quả thật quá đáng.” Cung nữ .

 

Thường phi hít hít mũi, ánh mắt kiên định: “Đi Phượng Nghi Cung.”

 

Khi Thường phi đến Phượng Nghi Cung, Triều Hi đang cùng Khánh An Công chúa, ngẩng đầu liếc Thường phi chật vật, lóc như mưa.

 

“Hoàng thượng!” Thường phi quỳ đất, bộ dạng chịu ủy khuất cực lớn, còn quên lộ vết thương cho Triều Hi xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-502-bi-trung-phat.html.]

 

“Hít hà!” Phù Nguyệt hít một khí lạnh: “Sao thương nặng thế ? Ai dám to gan như …” Nói xong Phù Nguyệt mới lỡ lời, vết roi rõ ràng như , trừ Kiều Quý Phi , thể tìm thứ hai.

 

Quả nhiên, Thường phi chút do dự bán Kiều Quý Phi. “Thần mới mang thai, nhiều chuyện hiểu rõ, đến Hàm Phúc Cung tìm Vân Đức Phi tỷ tỷ thỉnh giáo kinh nghiệm, kết quả gặp Kiều Quý Phi, nàng vô cớ đ.á.n.h thần một trận, còn đ.á.n.h thị nữ cận của thần nông nỗi .” Thường phi chỉ Mạt Hương phía , một khuôn mặt quả thật t.h.ả.m nỡ .

 

Triều Hi cau mày.

 

“Hoàng thượng, thần tuy lỗ mãng va chạm với Quý Phi nương nương, nhưng Quý Phi nương nương cũng dám xuống tay độc ác, còn phạt thần quỳ xuống, đội bình hoa đầu, uy h.i.ế.p thần rơi, hức hức… thần sợ quá.” Thường phi như hoa lê đái vũ, tức giận đến c.ắ.n răng nghiến lợi.

 

“Thường phi nương nương trong bụng còn Hoàng tự, Quý Phi nương nương dám lỗ mãng đến ?” Phù Nguyệt lí nhí .

 

Triều Hi bên cạnh thản nhiên vén mí mắt: “Quý Phi vì phạt ngươi?”

 

Thường phi lập tức giả bộ vô tội: “Thần Dực Khôn Cung thì giáo huấn một tiểu cung nữ chừng mực, Quý Phi liền nổi giận với thần .”

 

“Giáo huấn thế nào?”

 

Thường phi ngẩn , do dự : “Thần cho Mạt Hương tát nàng một cái.”

 

Triều Hi khẩy: “Các ngươi động thủ đ.á.n.h , Thường phi ngươi là kẻ an phận, ỷ việc mang Hoàng tự mà ngoài gây sự. Quý Phi vị phận cao hơn ngươi, phượng ấn trong tay, giáo huấn ngươi thì ?” Nhìn bộ dạng , là tán đồng Kiều Quý Phi đ.á.n.h , chút nào thương xót Thường phi.

 

Thường phi quả thật dám tin tai : “Hoàng, Hoàng thượng?”

 

“Ồn ào náo nhiệt thể thống gì!” Triều Hi cau mày vui, Thường phi thì đáy mắt là sự chán ghét và lạnh lẽo thể che giấu. Ánh mắt khiến Thường phi tim đập thình thịch, cả như rơi xuống hầm băng.

Mèo con Kute

 

Triều Hi phẫn nộ dậy, từ cao xuống Thường phi: “Chỉ thôi, nếu còn dám giở trò, đứa trẻ , ngươi cũng cần sinh nữa!”

 

“Hoàng thượng?!” Thường phi kinh ngạc vạn phần, tuyệt đối ngờ Triều Hi ngay cả đứa trẻ cũng nữa. Lần nàng thật sự hoảng sợ.

 

Thế là Thường phi cầu cứu Phương Đồ: “Nương nương, thần cố ý, thần , cầu xin rủ lòng thương cứu lấy thần .” Phương Đồ Thường phi như hoa lê đái vũ, thấy còn động lòng, tức thì nảy sinh lòng đành, với Triều Hi: “Hoàng thượng, đứa trẻ trong bụng Thường phi còn đủ một tháng, chịu nổi sự giày vò.”

 

Triều Hi vô cùng nghiêm túc Phương Đồ: “Trẫm từng mong nàng bình an sinh hạ đứa trẻ. Nếu gây rối khiến lục cung yên bình, trẫm thà đứa trẻ .” Những lời lạnh lùng vô tình của Triều Hi khiến Thường phi há hốc mồm kinh ngạc, lúc nàng mới nhận , Triều Hi thèm đứa trẻ , là thật! Đứa trẻ của nàng còn chào đời, khác yêu thích, còn hy vọng gì? Lúc , Thường phi vô cùng hối hận vì chọc ghẹo Kiều Quý Phi.

 

“Hoàng thượng!” Phương Đồ nghiêm mặt, cũng nổi giận: “Thường phi vì , vì Bắc Lương sinh hạ Hoàng tự, là công thần, thể đối xử với Thường phi như , để các tỷ khác , sẽ cảm thấy lạnh lòng thế nào?”

 

Triều Hi hít sâu một , cho đưa Khánh An . Đẩy con gái , Phương Đồ mím mím môi : “Hoàng thượng nên đối xử với Thường phi như , thể vì Thường phi và Quý Phi xảy tranh chấp mà Hoàng thượng liền mất chừng mực.” Nói xong lời , bốn phía truyền đến tiếng hít khí lạnh.

 

“Nương nương!” Phù Nguyệt vội vàng kéo kéo tay áo Phương Đồ, lời lẽ bất kính lớn như , thể . Phương Đồ ánh mắt hề né tránh về phía Triều Hi, kiên trì : “Ngày nay Hoàng tử vô cùng quý giá, Hoàng thượng nên trân trọng thật , càng thiện đãi Thường phi.”

 

Hai bốn mắt đối , ai chịu nhường ai. Qua lâu, Triều Hi phất tay áo bỏ .

 

Phương Đồ thấy hai vai buông thõng, ngã ghế.

 

“Hoàng hậu nương nương?” Thường phi sợ đến dám lên tiếng, thành thật : “Nương nương, thần , nhất định sẽ cẩn thận thận trọng.” Phương Đồ lười biếng để tâm đến Thường phi, phất tay: “Ngươi tự lo cho .” Thường phi nào còn dám lằng nhằng nữa, lảo đảo vịn cung nữ rời khỏi Phượng Nghi Cung.

 

Phượng Nghi Cung trở về sự yên bình, Phù Nguyệt kìm : “Nương nương chút lỗ mãng , hôm nay nên cãi Hoàng thượng, Quý Phi cố nhiên , nhưng Thường phi mấy khiêu khích, quả thật đáng phạt, hà tất giúp Thường phi nương nương gì.” Trong mắt Phù Nguyệt, Hoàng thượng chỉ là lời cay độc, chẳng qua là thèm đứa trẻ trong bụng Thường phi mà thôi.

 

Phương Đồ lắc đầu: “Mỗi khi nhắc đến Quý Phi, Hoàng thượng luôn mất kiểm soát, nay bổn cung dẫu thừa nhận, cũng thể thừa nhận một vài sự thật.” Phù Nguyệt mà mơ hồ: “Nương nương, từ yến tiệc mãn nguyệt của tiểu hoàng tử, Hoàng thượng từng lưu túc Dực Khôn Cung, cũng ít khi đến Dực Khôn Cung, thường xuyên đến Phượng Nghi Cung của chúng .” Thậm chí lúc Hoàng thượng , Phương Đồ từ chối ngoài cửa, lấy cớ thể khỏe mà cự tuyệt thị tẩm. Ngay cả cửa phòng cũng cho Hoàng thượng . Thế nhưng cho dù như , Hoàng thượng vẫn thường xuyên đến.

 

mỗi đến cũng từng mang theo lửa giận, tươi tắn như thể từng xảy chuyện gì. Phù Nguyệt cảm thấy, địa vị của nương nương nhà trong lòng Hoàng thượng, tuyệt đối phi tần nào cũng thể so sánh.

 

“Nương nương, Quý phi giờ Kiều gia chống lưng, cần gì so đo với Quý phi chứ.” Phù Nguyệt khuyên vô : “Người nếu gặp Quý phi nương nương, Hoàng thượng còn sẽ đưa Quý phi đến hành cung.”

 

Phương Đồ nhún vai: “Đâu đơn giản như .” Có những thấy, là thật sự tồn tại.

 

Từng vụ đối xử khác biệt, bao che, khiến Phương Đồ trong lòng gai. Nay nàng thấy Kiều Quý phi, cứ như thấy chính mười năm về . Hừng hực khí thế, ngạo khí mười phần, từng tháng năm bào mòn.

 

“Nương nương cùng Hoàng thượng trò chuyện thẳng thắn một , lẽ sự việc căn bản như nghĩ.” Phù Nguyệt khuyên. Phương Đồ xua tay nhắc nữa.

 

 

Rời khỏi Phượng Nghi Cung, Triều Hi lập tức thẳng tiến Dực Khôn Cung, khí thế hung hăng.

 

Tễ Lam thấy liền chút sợ hãi, vội vàng sai thông truyền Quý phi. Vừa khéo Kiều Quý phi ngáp một cái, xoa eo bước . Vừa thoáng thấy Triều Hi đến, mi mắt nàng giật giật, tiến lên hành lễ: “Thần thỉnh an Hoàng thượng.”

 

“Vừa Thường phi đến Phượng Nghi Cung.”

 

Kiều Quý phi gật đầu: “Chuyện đó lạ, Thường phi là kẻ đầu óc, chẳng chịu chút ấm ức nào. Thần chỉ tò mò Hoàng thượng từng sủng hạnh, thai chứ?”

 

Đêm đó khiến Triều Hi giày vò sống dở c.h.ế.t dở. Chưa từng nghĩ Thường phi gan lớn đến , thật sự chuyện thai!

 

Nét giận dữ mặt Triều Hi biến mất, về phía Kiều Quý phi: “Nàng trẫm từng sủng hạnh?”

 

Kiều Quý phi che miệng , đây mới là lý do nàng ỷ thế hề xem Thường phi gì.

 

Lúc ánh mắt Triều Hi Kiều Quý phi nhiều thêm vài phần thưởng thức: “Kiều Thừa tướng dạy dỗ nàng , sát phạt quyết đoán, dây dưa dài dòng, dám yêu dám hận.”

 

Kiều Quý phi nhếch môi đỏ: “Vậy thì đa tạ Hoàng thượng khen ngợi. Hoàng thượng đến chỗ thần , chẳng lẽ lo Hoàng hậu nương nương sẽ ghen ?”

 

Nhắc đến điều , Triều Hi nhíu mày: “Trẫm chính là vì chuyện mà đến.”

 

 

Loading...