Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 67:: Sát nhân tru tâm ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:56:25
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu lão phu nhân Cẩm Sơ với vẻ vô cùng kiên định: “Đừng tưởng chống lưng cho ngươi là thể gì thì , bọn họ chỉ là thèm gia sản của ngươi mà thôi.” Từng lời châu ngọc, đều là vì nàng suy tính.
Thấy nàng gì, đáy mắt Triệu lão phu nhân ánh lên một tia hy vọng, còn tiếp: “Cẩm Sơ… những ân oán trong quá khứ, chúng hãy buông bỏ hết .”
Cẩm Sơ “chậc” một tiếng, cắt ngang lời đối phương: “Đây là đầu tiên kẻ bạo hành trắng trợn đổi trắng đen, đổ hết trách nhiệm lên khác.”
Ánh mắt Triệu lão phu nhân lóe lên, chất vấn: “Ngươi còn khó Triệu gia nữa ?”
Không tiếng đáp , ánh mắt Cẩm Sơ rơi xuống ngoài cửa sổ, một tiểu nha dẫn theo một lão phụ nhân dần dần tới, đến hiên thì Đàm ma ma chặn .
Lão phụ nhân thì thầm mấy câu. Đàm ma ma nửa tin nửa ngờ về phía Cẩm Sơ. Cẩm Sơ khẽ gật đầu, Đàm ma ma mới ngăn cản lão phụ nhân.
“Lão xin thỉnh an công chúa.” Lão phụ nhân hướng về phía Cẩm Sơ quỳ gối hành lễ.
Nghe thấy giọng của đến, Triệu lão phu nhân chợt ngây , trợn tròn mắt dám tin nọ, kinh ngạc : “Ngươi… ngươi tới đây?”
Lão phụ nhân hướng Triệu lão phu nhân chào hỏi: “Trưởng tẩu, nhiều năm gặp, vẫn bình an vô sự chứ? Chân ca nhi yểu mệnh, bảo trọng thể.”
Vừa dứt lời, Triệu lão phu nhân run rẩy, vớ lấy chén bàn định hung hăng ném về phía lão phụ nhân, nhưng lão phụ nhân tránh . Chén rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Một mớ hỗn độn.
Lão phụ nhân cũng tức giận, vẫn cung kính bên cạnh Cẩm Sơ.
“Người là do ngươi mời tới?” Triệu lão phu nhân tức giận Cẩm Sơ.
Cẩm Sơ chút do dự gật đầu: “Triệu gia tang lễ, đều là Triệu gia, thúc tổ mẫu lẽ nên tới viếng thăm.”
“Ai là một nhà với bà , Triệu gia hoan nghênh bà !” Triệu lão phu nhân cảm xúc trở nên kích động, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt ho khan.
Lão phụ nhân mí mắt nhướng lên, khinh miệt Triệu lão phu nhân, đó Cẩm Sơ, thái độ cung kính : “Công chúa, lão ở hiên chờ .”
Nói xong, lão phụ nhân xoay rời .
Sau khi , cảm xúc của Triệu lão phu nhân mới dần định , bà gắt gao chằm chằm Cẩm Sơ: “Rốt cuộc ngươi gì?”
“Ngoại tổ mẫu đừng vội, thêm hai ngày nữa sẽ rõ.”
Cẩm Sơ cũng nán lâu, xoay toan bước , Lư thị vội vàng chạy đến chặn . Lư thị vội vàng xông cửa, thiết kéo lấy tay áo Cẩm Sơ: “Nha đầu, ngươi cũng đừng để trong lòng, chúng là một nhà, vài chuyện cữu mẫu vẫn thể chủ giúp ngươi.”
Cẩm Sơ nhíu mày.
“Nhà đẻ của một cháu trai, năm nay hai mươi tư, tướng mạo tuấn tiêu sái, chỉ là xuất cao, là con thứ. Ta nghĩ ngươi tạm thời cứ định hôn sự với cháu trai , một là để tránh hòa , hai là thể tránh đời bàn tán.”
Lư thị chỉ về phía nam tử đang chờ ở cửa sân Tùng Đường, một y phục màu lam nhạt, khom lưng mặt thêm mấy phần hoảng sợ và mong chờ, đang ngẩng đầu về phía nở nụ dịu dàng.
“Đứa trẻ văn tài xuất chúng, nhất định bất phàm. Cẩm Sơ, đây cũng là kế sách tạm thời, nếu ngươi thực sự thích, đợi phong ba hòa , vẫn thể hủy hôn.”
Cẩm Sơ từ trong tay Lư thị rút cánh tay về.
“Là ai cho ngươi ý kiến tự tiện chủ như ?” Triệu lão phu nhân lông mày gần như nhíu chặt : “Hài cốt của Chân nhi còn lạnh, ngươi vội vàng lo liệu hôn sự, thể thống gì !”
Lư thị cho là đúng: “Mẫu , đây là vì Cẩm Sơ suy nghĩ , một đứa con gái nhà mà mang cái danh tiếng như , còn sống thế nào?”
Lư thị Cẩm Sơ, vẻ mặt mong đợi: “Ngươi yên tâm, ngươi gả Lư gia, cữu mẫu thể đảm bảo sẽ để ngươi chịu nửa điểm ủy khuất, Lư gia cũng sẽ nạp cho , chỉ một ngươi. Hắn mà dám ức h.i.ế.p ngươi, sẽ đ.á.n.h gãy chân !”
Cẩm Sơ ngẩng đầu liếc Lư thị: “Cữu mẫu khắc phu tộc , Lư gia cưới , nếu lỡ kết cục cả nhà diệt, thì ?”
Bốn chữ “cả nhà diệt” thành công khiến Lư thị biến sắc, nàng hổ : “Luôn sẽ cách giải quyết, chỉ là định hôn ước mà thôi, chứ bắt ngươi thực sự gả qua đó.”
Cẩm Sơ tin Lư thị sẽ bụng như , nàng kiên nhẫn Lư thị: “Cữu mẫu bằng thẳng điều kiện?”
Bị khác vạch trần, sắc mặt Lư thị lúc xanh lúc trắng, dứt khoát : “Cẩm Sơ, ngươi là ân nhân cứu mạng, chỉ cần ngươi đề nghị với Thái tử, khi Vũ nhi phủ, bất kỳ ai cũng phép phủ, đó cấp thêm cho Vũ nhi một trăm gánh của hồi môn là .”
Nghe lời , Cẩm Sơ suýt chút nữa nhịn .
là dám nghĩ!
Lư thị mặt dày : “Những thứ đối với Cẩm Sơ mà chỉ là chuyện một câu , Lư gia gánh chịu rủi ro, một nửa trong một trăm gánh của hồi môn cũng là bồi thường cho Lư gia. Nói cho cùng, vẫn là Triệu gia chúng chiếm tiện nghi.”
Triệu lão phu nhân mím môi , ánh mắt rơi Cẩm Sơ, như thể chỉ cần nàng đồng ý, chuyện lập tức sẽ thành công.
“Cẩm Sơ, nếu ngươi định hôn sự, vạn nhất chọn công chúa hòa , gia sản to lớn cũng mang , lạ đất lạ, một cô độc ở nước khác, cô lập vô viện, nghĩ thôi cũng thấy đáng thương.” Lư thị đỏ hoe mắt, như thể Cẩm Sơ rơi tình cảnh nguy hiểm, vẻ mặt lo lắng cho nàng.
Cẩm Sơ mày ngài nhướng lên, giọng điệu lạnh : “Thật khó cữu mẫu trong thời gian ngắn như tìm đường lui cho .”
“Cái tính là gì, dù ngươi cũng là biểu cô nương của Triệu gia…” Lư thị phất tay, ánh mắt chạm vẻ mặt lạnh băng của Cẩm Sơ, nhíu mày: “Ngươi chịu?”
Cẩm Sơ khẩy: “Ta đường đường là một công chúa trong mắt cữu mẫu chỉ thể xứng với con thứ, còn dâng thêm một trăm gánh của hồi môn, cộng thêm một ân tình của Thái tử. Trong mắt cữu mẫu, đáng giá đến thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-67-sat-nhan-tru-tam.html.]
Lư thị vội vàng giải thích: “Đó chẳng vì mệnh cách của ngươi quá cứng , ngoài Lư gia ai dám ngươi?”
Chát!
Cẩm Sơ chút khách khí tát một bạt tai mặt Lư thị, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác: “Lư thị, thấy ngươi mới là kẻ mắc bệnh điên loạn, năng lộn xộn, thể hiện tám chữ ‘thừa nước đục thả câu, tiểu nhân ti tiện’ đến mức tận cùng!”
Lư thị đ.á.n.h cho ngây , ôm mặt đầu Cẩm Sơ: “Ngươi dám đ.á.n.h ?”
Cẩm Sơ khóe môi cong lên: “Người , ném Lư thị ngoài cho !”
Lời dứt, Phi Yến xông , một tay xách Lư thị, hung hăng ném khỏi cửa.
Một tiếng “ầm” vang lên, nàng ngã lăn đất. Lư thị kêu thảm, sấp đất hồi lâu dậy nổi.
Phi Yến hiên hai tay chống nạnh gầm lên giận dữ: “Hứ! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vô liêm sỉ, dám ý đồ với công chúa!”
Khoảnh khắc đó, sát khí của Phi Yến lộ rõ, dọa Lư thị chợt im bặt.
Trong phòng, Cẩm Sơ đầu về phía Triệu lão phu nhân, sắc mặt đối phương vô cùng khó coi, mấp máy môi, hồi lâu mới : “Ngươi tới kinh thành, dù cũng từng nhận ơn huệ của Triệu gia, hà tất chuyện đến mức tuyệt tình?”
Khuôn mặt trắng nõn của Cẩm Sơ đầy vẻ lạnh lẽo, chợt nhe răng với Triệu lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu, nếu như đem lời với Thái tử điện hạ, cũng Vũ biểu tỷ gả Đông cung, sẽ sống những ngày tháng ?”
Triệu lão phu nhân chợt im bặt, thở phập phồng, cổ họng phát tiếng “khò khè”.
“Ơn cứu mạng đổi lấy một bát canh tuyệt tử thì ?” Cẩm Sơ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, tức đến mức Triệu lão phu nhân run rẩy: “Cẩm Sơ, ngươi hà tất …”
Cẩm Sơ hài lòng Triệu lão phu nhân chọc tức đến nhẹ, khi quên cảnh cáo: “Triệu gia bớt động tà tâm, gì mà dám .”
Nàng xoay nghênh ngang bỏ .
Lư thị hai nha dìu dậy, lùi sang một bên, khóe miệng nàng còn vương máu, kinh hãi tức giận chằm chằm nàng.
Cẩm Sơ ngay cả một ánh mắt thừa cũng thèm bố thí.
Khi tới cửa sân Tùng Đường, vị Lư công tử dường như dọa cho nhẹ, từ xa tránh , rụt vai run rẩy.
Một luồng lửa giận vô danh từ trong lòng Cẩm Sơ bốc lên.
“Công chúa bớt giận.” Lão phụ nhân thấy Cẩm Sơ , nghênh đón lên: “Triệu gia từ lâu là cuộc tranh đấu của thú vây khốn, hà tất phí tâm tư và thủ đoạn Triệu gia.”
Lão phụ nhân chính là Triệu gia nhị phòng lão phu nhân Đào thị, và Triệu lão phu nhân hiện tại là chị em dâu. Triệu gia lão thái gia là con thứ, nhị phòng mới là đích.
Năm đó Triệu gia còn phân chia gia tộc, vì duyên cớ của Triệu Chân, đại phòng áp chế nhị phòng, do lão thái gia kế thừa Triệu gia, Triệu Chân cũng trở thành đích tử.
Không đầy hai năm nhị phòng Triệu gia ép rời kinh thành, dần dần nhiều quên mất chi nhị phòng, chỉ nhớ Triệu gia hiện tại nhờ sự nỗ lực của Triệu Chân, một bước nhảy vọt thành Phủ Thượng thư, vẻ vang rực rỡ vô hạn.
Cẩm Sơ điều tra lật tung Triệu gia, thực sự tìm thấy nhân chứng mười bảy năm , tình cờ nhớ Triệu gia nhị phòng.
Những năm Triệu gia nhị phòng sự chèn ép của Triệu gia, ngày tháng dễ chịu, con cháu nữ của nhị phòng ai ở kinh thành.
Bị trục xuất khỏi kinh thành là nỗi lòng của nhị phòng, Đào thị mơ cũng nhị phòng trở kinh thành.
Thế là, Cẩm Sơ cho nhị phòng cơ hội .
Việc đầu tiên Đào thị khi kinh là tới bái kiến Cẩm Sơ, hạ hết mực: “Chỉ cần công chúa phân phó, lão xông pha dầu sôi lửa bỏng cũng từ nan.”
Cẩm Sơ đỡ Đào thị dậy, Đào thị trịnh trọng cam đoan sẽ trong thời gian ngắn nhất điều tra chân tướng và báo .
Đồng thời Cẩm Sơ cũng đưa lời hứa, sẽ giúp Triệu gia vững gót chân ở kinh thành.
Việc chọn thừa kế Quốc Công Phủ chẳng qua chỉ là một cái cớ, Triệu gia bản tộc sớm kìm nén nữa, đều rục rịch hành động, nhao nhao ném cành ô liu về phía Cẩm Sơ để tỏ ý thiện.
Việc nhị phòng trở kinh thành giống như một quả b.o.m bay vút lên và nổ tung trong Triệu gia.
Đặc biệt là Triệu lão phu nhân, lâu khi Cẩm Sơ rời liền tức đến ngất xỉu, Đàm ma ma sức véo nhân trung hồi lâu bà mới từ từ tỉnh .
Lư thị mặt tái mét mà oán trách: “Mẫu , nha đầu bề ngoài giả vờ ngoan ngoãn, một khi đắc thế liền trở mặt nhận , uổng cho chúng lúc nuôi nàng ở trong phủ, quả thực là một con sói mắt trắng!”
Trong lòng Triệu lão phu nhân nghẹn một cục tức, kịp so đo thái độ của Cẩm Sơ đối với Lư thị, lạnh mặt phân phó: “Nhị phòng trở kinh thành từ khi nào?”
Lư thị ngẩn : “Nhị phòng?”
Thấy vẻ mặt của Lư thị, vẫn chuyện , Đàm ma ma vội vàng giải thích: “Vừa Đào thị tới.”
“Cái thể?” Lư thị tin, nhị phòng ở Kì Châu mười mấy năm , thể đột nhiên trở về?
Mèo con Kute
Lại thấy sắc mặt Triệu lão phu nhân âm trầm giống đùa, mí mắt Lư thị giật giật. lúc , Triệu Vũ từ ngoài cửa xông : “Tổ mẫu, con hạ nhân , Thịnh Cẩm Sơ chọn một nam đinh từ nhị phòng kế thừa Quốc Công Phủ!”
Hơi thở Triệu lão phu nhân mới xuôi xuống tức khắc nghẹn , hừ hừ cả nửa ngày cũng thể thở bình thường. Lư thị sốt ruột: “Thế , nha đầu đúng là hồ đồ, ngay cả sơ xa gần cũng phân biệt , nhị phòng và nàng chẳng chút quan hệ nào!”