Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 75: Thái tử xung quan nhất nộ vi hồng nhan ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:56:38
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhầm, nhầm lẫn, chắc chắn là nhầm lẫn…” Triệu lão phu nhân chằm chằm đến mức lời, vội vàng lắc đầu phủ nhận. Nàng bước cổng nha môn, từng bước tiến về phía Cẩm Sơ, vươn đôi tay khô héo như cành cây gắt gao nắm c.h.ặ.t t.a.y Cẩm Sơ, càng lúc càng dùng sức. “Cẩm Sơ, Triệu gia quả thực với con, nhưng mẫu con dù cũng là do phụ con dùng tám kiệu lớn rước cửa, tình nghĩa phu thê mười mấy năm, thể tay với phụ con chứ, con đừng để cừu hận mờ mắt.” Triệu lão phu nhân nháy mắt với Cẩm Sơ, đáy mắt ẩn chứa cảnh cáo. “Linh hồn phụ con trời cũng mong thấy con đối xử với mẫu như .” Triệu lão phu nhân hạ giọng khuyên nhủ.
Kỳ Dư An gật đầu: “Đắc nhiêu nhân xứ thả nhiêu nhân…” Cẩm Sơ đột ngột rút tay , kiên quyết về phía Lục Hằng, giữa chốn đông mở hộp gấm, lấy một xấp thư tín bên trong, giơ cao lên. “Những phong thư là do phụ để , đó ghi chép âm mưu của Triệu Thanh Nhiên và Triệu Chân hai , cách thức từng bước bày mưu, tính toán từng chút một của Thịnh gia. Nếu thù g.i.ế.c cha báo, uổng phí con!” Cẩm Sơ đầu, ánh mắt Kỳ Dư An ẩn chứa sự mỉa mai, châm chọc: “Trong đó một phong thư, Triệu Thanh Nhiên tiết lộ phận của Triệu Yên Yên, hẳn là Kỳ thế tử sớm Triệu Yên Yên thể là huyết mạch hoàng tộc, cho nên mới bất chấp tất cả mà hủy hôn với ?” Kỳ Dư An mí mắt giật giật.
“Triệu Thanh Nhiên vì mưu tính hôn sự cho Triệu Yên Yên, tiếc lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, dụ dỗ Kỳ Quốc Công phủ mắc bẫy, vì mở đường cho Triệu Yên Yên, hết đến khác thế phận của . Ta vốn tưởng chỉ là Triệu Thanh Nhiên vì nợ Triệu Yên Yên mà , giờ xem , rõ ràng là một vụ mưu sát đoạt tài sản chủ mưu từ !” Từng lời vàng ngọc, giọng thanh lãnh nhưng mất sức mạnh. Nàng trong đại đường, ngẩng đầu đối kháng với Kỳ Dư An mà hề chút sợ hãi nào. Kỳ Dư An sắc mặt đổi, Cẩm Sơ tiếp tục dồn ép: “Ta phụ mất kêu oan, Kỳ thế tử hết đến khác cản trở? Mọi đều , Triệu gia tính kế , và Triệu gia sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, cùng Triệu Thanh Nhiên sớm đoạn tuyệt tình mẫu tử. Chẳng lẽ một ngày Kỳ Quốc Công hại chết, Kỳ thế tử cũng thể bao dung mà cùng kẻ thù g.i.ế.c cha một tiếng xóa bỏ ân oán?” “Ngươi!” Kỳ Dư An nắm chặt nắm đấm, phản bác đến á khẩu lời. Rầm! Chiếc bàn dài phát âm thanh cực lớn. Bốn phía tĩnh lặng.
Lục Hằng cất cao giọng: “Truyền Triệu thị, và thư sinh Đổng Thường Tồn!” Sau một nén nhang, hai đưa lên. Thư sinh đ.á.n.h đến khắp đầy thương tích, rõ lời, thoi thóp đất. Triệu thị thấy Triệu lão phu nhân, mắt lộ vẻ vui mừng, thấy Cẩm Sơ, nhíu mày chất vấn: “Ngươi đến đây?” Triệu lão phu nhân trầm giọng: “Thịnh Cẩm Sơ tố cáo ngươi mưu sát trượng phu, mưu đoạt gia sản Thịnh gia!” “Cái gì?” Sắc mặt Triệu thị cứng đờ, đầy vẻ thể tin , đó ánh mắt độc ác về phía Cẩm Sơ, kịp mở miệng, Lục Hằng giận dữ quát: “So sánh với bút tích của Triệu thị, quả thực là bút tích của Triệu thị.” Nói Lục Hằng cho đối chiếu thư tín, kết quả nhất trí, quả thực chính là bút tích của Triệu thị. Triệu thị thấy , trong lòng mơ hồ chút bất an. Cẩm Sơ tiếp tục cất cao giọng: “Đại nhân, nay vật chứng rõ ràng, còn nhân chứng!” “Truyền!”
Một lát , Đào thị, nhị phòng Triệu gia, chống gậy bước . Triệu lão phu nhân thấy đến, sắc mặt càng thêm tái xanh. Đào thị : “Mười bảy năm , Triệu thị và thư sinh qua , nhưng vị tẩu tử của coi trọng thư sinh bối cảnh gì, cứng rắn chia rẽ bọn họ. Triệu Thanh Nhiên vốn là cam chịu cô độc, ỷ dung mạo xinh , khắp nơi lưu tình, khi ngầm hỏng danh tiếng, thể ở kinh thành, liền động tâm tư câu dẫn Thịnh Quốc Công lúc đó đến kinh thành ăn.” “Đào thị, ngươi đừng bậy!” Triệu lão phu nhân giận dữ quát. Rầm! Lục Hằng đập bàn, quát lớn: “Không ồn ào cản trở phá án!” Triệu lão phu nhân mấp máy môi, cuối cùng dám lên tiếng, để Đào thị tiếp tục : “Thịnh Quốc Công là một quân tử hiểu lễ nghĩa, việc cưới Triệu Thanh Nhiên là do ép buộc. Sau khi Triệu Thanh Nhiên gả đến Lũng Tây, Triệu gia liền cho tất cả nô bộc chuyện trong phủ giải tán hết.” Lời của Đào thị nghi ngờ gì đóng Triệu thị lên cột nhục nhã: “Triệu thị tâm cao hơn trời, một lòng hoàng hậu, tiếc tự tiến cử phủ Mộ Dung, nhưng Hoàng thượng thấu. Triệu thị liền một thì thôi, cùng thư sinh chuyện , đó m.a.n.g t.h.a.i Triệu Yên Yên, liền vu oan Triệu Yên Yên là con của Hoàng thượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-75-thai-tu-xung-quan-nhat-no-vi-hong-nhan.html.]
Triệu thị tức đến run rẩy, Đào thị đầu khinh bỉ liếc Triệu thị: “Mấy năm nay nếu Triệu gia cố sức chèn ép Thịnh gia, Thịnh gia sớm đến kinh thành , sự của ngươi vạch trần, ngươi dứt khoát một thì thôi, mưu sát trượng phu!” “Hồ đồ!” Triệu thị trợn mắt nứt. Đào thị cho là đúng: “Năm đó ngươi và Đại công tử Lệ gia định hôn ước, vô cớ hủy bỏ hôn ước, chèn ép Lệ gia, chẳng lẽ vì ngươi chuyện Lệ gia phát hiện nên mới hủy hôn ước ?” Mọi Đào thị đầu đuôi, thấy dáng vẻ tức giận đến biến sắc của Triệu thị, liên tưởng đến những việc Triệu thị gần đây, thể tin. Đào thị Cẩm Sơ: “Sở dĩ phụ con vạch trần lời dối, là vì ném chuột sợ vỡ đồ, lo ngại đến danh tiếng của con.” Cẩm Sơ đỏ hoe vành mắt, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt Triệu thị tràn ngập sát khí.
Triệu thị tức giận nhẹ: “Thịnh Cẩm Sơ, sinh con dưỡng con, con báo đáp như ? Vì hãm hại mẫu ruột thịt, tiếc bất cứ giá nào. Đã , cũng chẳng còn gì lo lắng nữa!” Nhìn Triệu thị dáng vẻ như buông xuôi tất cả, Cẩm Sơ chẳng hề vội vàng, ngược hỏi: “Ngươi thực là con gái ruột của phụ ?” Triệu thị sững sờ, đó hừ hừ: “Ngươi thì , đích nữ Thịnh gia năm đó sinh sớm c.h.ế.t , ngươi chẳng qua là một đứa tạp chủng ôm về từ bên ngoài, chiếm đoạt gia sản Thịnh gia bao nhiêu năm, ơn, còn c.ắ.n ngược , ngay cả súc sinh cũng bằng!” “Triệu thị, ngươi đúng là hổ!” Đào thị cũng chọc giận nhẹ. Cẩm Sơ sống hai kiếp cũng từng qua lời nào nặng nề như , nàng ngẩn một lát, đó đôi mắt đỏ rực về phía Triệu thị.
“Phóng túng!” Thái tử đột nhiên dậy, đến đại đường, lạnh mặt, sát khí nồng đậm về phía Triệu thị: “Nhân chứng vật chứng đều đủ, còn dám bậy bạ, , tát miệng!” Lời dứt, một thị nữ tiến lên giữ chặt Triệu thị, hai tay vung lên tát liên tục. Tiếng “chát chát” vang lên. Chẳng mấy chốc, mặt Triệu thị sưng phù như đầu heo, m.á.u thịt lẫn lộn. “Điện hạ.” Triệu lão phu nhân nổi nữa, tiến lên cầu xin, mới nhúc nhích bước chân, Thái tử liếc một ánh mắt âm hiểm sang, dọa Triệu lão phu nhân run rẩy , mãi một lúc mới một câu: “Điện hạ, Thanh Nhiên mắc bệnh hoảng loạn, nhiều lời thể coi là thật . Cẩm Sơ là đích nữ Thịnh gia, sẽ giả dối, nàng chẳng qua là khi bệnh hoảng loạn tái phát, mới chuyện hồ đồ.” Triệu lão phu nhân trong lòng hiểu rõ, hôm nay nếu rõ phận cho Cẩm Sơ, Triệu thị chắc chắn sẽ chết, Triệu gia cũng sẽ kết cục . Thái tử giơ tay. Thị nữ dừng , Triệu thị mềm nhũn, ngã vật xuống đất, nàng cam lòng ngẩng đầu về phía Cẩm Sơ, mấp máy môi còn gì đó. “Người !” Thái tử cất cao giọng: “Mang đứa tạp chủng Triệu Yên Yên đến cho cô!”
Mèo con Kute
Ba chữ “Triệu Yên Yên” kích thích sâu sắc Triệu thị, nàng hoảng hốt, quỳ đất về phía Thái tử, kích động : “Yên Yên vô tội, Điện hạ hà tất liên lụy vô tội?” Thái tử từ cao xuống, ghét bỏ liếc Triệu thị, thèm để ý, đó ánh mắt rơi xuống hình nhỏ bé gầy gò của Cẩm Sơ. Thiếu nữ rũ mi, khóe mắt đỏ hoe. Y hít sâu một . “Hôm nay Kinh Triệu Doãn xét xử án, Điện hạ nên lỗ mãng nhúng tay , chẳng lẽ vì Thịnh Cẩm Sơ là ân nhân cứu mạng của Điện hạ, mà Điện hạ thiên vị ?” Kỳ Dư An . Thái tử nhướng mày dài, liếc xéo Kỳ Dư An, khóe miệng nhếch lên nụ châm biếm, một tay chống eo , đầu ngón tay khẽ xoa nhẹ. Trên mặt mang theo nụ , nhưng ý đạt tới đáy mắt, còn cho một cảm giác cực kỳ lạnh lẽo. Kỳ Dư An đến da đầu tê dại. “Điện hạ!” Trường Khánh tiến lên: “Vừa Khâm Thiên Giám điều tra nghịch tặc họa loạn giang sơn, đang ẩn náu trong Kỳ Quốc Công phủ.” Khóe miệng Thái tử càng sâu: “Lục Hằng!” Lục Hằng tiến lên: “Điện hạ.” “Nhất định tìm từ Kỳ Quốc Công phủ!” “Vi thần tuân chỉ!”
21_“Điện hạ!” Kỳ Dư An hoảng hốt, Thái tử : “Truyền ý chỉ của cô, kẻ nào cản trở, trượng tám mươi!” Một câu khiến sự chất vấn của Kỳ Dư An nghẹn ứ trở . Sau đó Thái tử nâng chân xuống vị trí chủ thẩm, Trường Khánh giải thích: “Hoàng thượng chỉ, mệnh Thái tử điều tra triệt để nghịch tặc họa loạn giang sơn. Hôm nay Điện hạ là xét hỏi phủ Kỳ Quốc Công vì tư tàng nghịch tặc, chứ hề thiên vị công chúa. Kỳ thế tử thể bừa bãi, bôi nhọ danh tiếng của Điện hạ.” Lông mày Kỳ Dư An nhíu chặt thành hình chữ “xuyên”. Thái tử : “Thịnh Quốc Công ân với Bắc Lương, tiện nhân Triệu thị nhiều phỉ báng công thần. Cô là trữ quân Bắc Lương, tự nhiên sức bảo vệ Thịnh Quốc Công. Kỳ thế tử bất kỳ dị nghị nào, thể để Kỳ Quốc Công dâng tấu, nhưng Kỳ thế tử dám phạm thượng, chất vấn cô, tội khó tránh. Người !” Trường Khánh tiến . “Trượng ba mươi!” Đồng tử Kỳ Dư An co : “Điện hạ … A!” Lời dứt, Trường Khánh tay cầm côn dài giáng mạnh xuống đầu gối Kỳ Dư An, cơn đau lớn khiến Kỳ Dư An bất ngờ quỳ rạp xuống đất, lùn nửa đoạn.