Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 90: Tính sai ngày, hắn là Nhị Hoàng tử! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:56:53
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ Dư An trong lòng trầm xuống, mơ hồ cảm thấy , mở miệng giải thích, nhưng bên cạnh quá nhiều cung nhân, đành nuốt lời bụng.
“Chuyện rốt cuộc là ?” Kỳ Quốc Công đè thấp giọng chất vấn.
Kỳ Quốc Công đột nhiên cảm thấy đứa con trai của càng ngày càng đáng tin cậy, hết đến khác hỏng việc, khiến Kỳ Quốc Công phủ ngày càng động.
Ánh mắt Kỳ Dư An dừng ảnh áo trắng ngà xa xa.
Là Thái tử!
Nhất định là Thái tử và Tiêu Tướng mưu tính với !
“Tiêu Tướng là thù dai tính toán, nếu y đắc thế, tất sẽ bỏ qua Kỳ Quốc Công phủ.” Kỳ Quốc Công nhớ sắc mặt âm u của Tiêu Tướng, trong lòng khỏi bất an.
Kỳ Dư An : “Tiêu Tướng phủ sẽ sống bao lâu nữa.”
Hoàng đế đương kim vốn đa nghi, ngay cả con trai ruột cũng nghi kỵ, sớm bất mãn với Tiêu Tướng phủ , đợi khi sứ thần hai nước đến, Tiêu gia tất sẽ sụp đổ.
Tiêu Tướng bây giờ chỉ là một quân cờ, Bắc Lương Đế lợi dụng mà thôi.
Kỳ Quốc Công trong lòng lo lắng, hôm nay Bắc Lương Đế truy cứu đến cùng, rõ vẫn bằng chứng xác thực, nếu như Tiêu Tướng tìm chứng cứ, thì Kỳ Quốc Công phủ sẽ gặp đại họa!
Dọc đường lo lắng đến Ngự Hoa Viên.
Lúc , các vị khách quý chờ đợi từ lâu, Bắc Lương Đế xuất hiện, đều đồng loạt hành lễ, Kỳ Quý Phi tươi tiến lên.
Thế nhưng nàng ánh mắt âm trầm của Bắc Lương Đế dọa cho dám nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn xinh phút chốc xanh mét trắng bệch.
Vượt qua Kỳ Quý Phi.
Bắc Lương Đế ghế chủ vị.
Thái tử nhanh chậm ở một bên khác.
Ngay đó là Vân Vương Gia và Mặc Sâm, vì Vân Vương Gia xoa xoa thái dương, về phía Bắc Lương Đế.
Lúc , Khâm Thiên Giám tiến lên, tay còn bưng một cái mâm, bên đặt năm chữ màu đen nền đỏ, lượt là Thừa, Càn, Tỷ, Duệ, Sâm.
Bắc Lương Đế liếc mắt một cái dừng chữ “Tỷ”, lông mày cau chặt, hôm nay cho Mặc Sâm nhận tổ quy tông, đồng thời cũng là để đổi tên cho Mặc Sâm.
Chữ “Tỷ” , chính là chữ Bắc Lương Đế sớm nghĩ kỹ.
lúc , y cảm thấy nó vô cùng chói mắt, như về phía Mặc Sâm: “Chữ Sâm ngươi dùng nhiều năm như , nếu đổi đột ngột, e rằng chắc quen, cứ giữ nguyên chữ Sâm .”
Mặc Sâm sững sờ.
Hai ngày , Bắc Lương Đế định năm chữ , lúc còn hỏi y chữ nào , rõ ràng từng khen chữ Tỷ.
Ngọc Tỷ, còn ý truyền quốc.
“Nhi thần… xin tuân theo ý phụ hoàng.” Mặc Sâm từ từ khom lưng, hai tay nắm tạ ơn.
Sắc mặt Vân Vương Gia khẽ biến, tiến lên: “Hoàng thượng, bổn vương thấy chữ Thừa cũng tệ, là chữ do Hoàng thượng đích chọn, nhất định đều là cực .”
Lời , thần sắc trở nên vi diệu.
Năm chữ đều là do Hoàng thượng chọn.
Ngay lúc đang xôn xao đoán rằng Mặc Sâm, nay là Cơ Sâm, sẽ trở thành Đại Hoàng tử, ánh mắt Bắc Lương Đế rơi xuống Thái tử: “Thái tử!”
Thái tử dậy tiến lên: “Phụ hoàng.”
“Nhị hoàng của ngươi lâu ở kinh thành, ngươi là trưởng, yêu thương bảo vệ , chớ để khác khi dễ .” Bàn tay Bắc Lương Đế đặt vai Thái tử, vuốt ve bờ vai gầy gò yếu ớt của y, trong lòng càng thêm khó chịu.
Những năm , Thái tử chinh chiến đông tây, chiến công hiển hách, nhưng ai y đầy vết thương, mấy suýt mất mạng chiến trường?
Bắc Lương Đế xoa xoa vai Thái tử: “Lại gầy , ngươi là Trữ quân của Bắc Lương, gánh vác trọng trách của Bắc Lương, giữ gìn thể của .”
Thái tử mỉm nhạt: “Nhi thần xin tuân theo ý phụ hoàng.”
Nghe lời Bắc Lương Đế , vui mừng lo lắng, kinh ngạc yên tại chỗ, hồi lâu kịp phản ứng.
“Hoàng thượng, tuổi của Sâm Hoàng tử…” Vân Vương Gia bước lên một bước, tiếp tục tranh thủ phận trưởng tử cho Cơ Sâm, mở miệng, Bắc Lương Đế : “Là Vân Vương Gia nhớ nhầm , hai mươi năm , sinh mẫu của Sâm nhi mới rời khỏi bên trẫm, tính toán ngày tháng, khéo nhỏ hơn Thái tử vài tháng.”
Bắc Lương Đế chốt hạ.
Điều khiến ít đại thần theo phe Thái tử thở phào nhẹ nhõm, bất kể bao nhiêu đến, ngôi vị Trữ quân vẫn thể lay chuyển.
Cuối cùng thì Bắc Lương Đế vẫn thiết hơn với đứa con do chính tay nuôi lớn.
Hai chữ Đích trưởng, vẫn chỉ thuộc về một Thái tử.
Sắc mặt Vân Vương Gia đỏ bừng, thở trở nên dồn dập.
Dưới sự chứng kiến của , Cơ Sâm và Thái tử đối mặt , Thái tử nét mặt tươi , hề biểu lộ vinh nhục, chỉ là nụ gương mặt cũng thấy chói mắt.
“Nhị hoàng .” Thái tử mở lời.
Cơ Sâm mím chặt môi, hít sâu một đành khom lưng, cúi hành lễ với Thái tử, miễn cưỡng từ kẽ răng bật mấy chữ: “Đại hoàng !”
Yến tiệc tiếp tục diễn .
Dù khí trở nên quái dị, nhưng chừng nào Bắc Lương Đế rời , ai cũng dám bỏ về.
Ba ở gần đó , Triển Vạn Lăng đè thấp giọng: “Ta thấy ánh mắt của vị Nhị hoàng tử mới như d.a.o găm g.i.ế.c chứ.”
Tần Phương Du gật đầu bày tỏ sự đồng tình.
Mèo con Kute
Cẩm Sơ thu ánh mắt từ Thái tử về, ý giữa lông mày thể giấu , cúi đầu xuống để ai thấy: “Tiêu Tướng tố cáo Vân Vương Gia và Kỳ Quốc Công phủ, tất nhiên chọc giận Hoàng thượng , Tiêu Tướng là chịu thiệt thòi, hôm nay thấy, quả nhiên đúng là như .”
Tiêu Tướng tuy nhắc đến Cơ Sâm, nhưng Vân Vương Gia và Kỳ Quốc Công phủ gần Cơ Sâm, Bắc Lương Đế tức giận mới là lạ!
“Chỉ trách y quá nóng vội.” Tần Phương Du thở dài, đầu Cẩm Sơ: “Ngươi , Nhị hoàng tử cầu hôn Triển thành, lập tức đổi ý cầu hôn ngươi.”
Nụ mặt Cẩm Sơ cứng .
Triển Vạn Lăng gật đầu: “Chuyện cũng , nhưng Hoàng thượng cho phép ngươi tự do hôn nhân, chắc chắn sẽ đồng ý .”
Bởi , chuyện Triển Vạn Lăng cũng cho Cẩm Sơ, dù thái độ của Cẩm Sơ đối với Cơ Sâm ai cũng thấy rõ, tránh còn kịp.
Thế nhưng Cẩm Sơ khi chuyện tức giận thôi, Cơ Sâm càng lúc càng mắt.
Trong cung để chuẩn cho yến tiệc , sớm chuẩn một hí đài, Bắc Lương Đế ở vị trí đầu tiên xem hát, văn võ bá quan bạn.
Người hí đài cứ líu lo hát ngừng.
Cố nén chịu đựng hai canh giờ, khúc hát mới tan, Bắc Lương Đế còn chính vụ nên rời , yến tiệc tiếp tục giao cho Kỳ Quý Phi chủ trì.
Sắc mặt Kỳ Quý Phi , kiên nhẫn chống đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-90-tinh-sai-ngay-han-la-nhi-hoang-tu.html.]
may mắn là khi Bắc Lương Đế rời , khí dịu nhiều, xung quanh cũng thêm nhiều tiếng vui vẻ.
Cho đến khi yến tiệc tan, Bắc Lương Đế cũng trở .
Mọi lục tục rời khỏi hoàng cung.
Cẩm Sơ và Tần Phương Du, Triển Vạn Lăng vẫy tay từ biệt khi lên xe ngựa, Cẩm Sơ chui trong xe ngựa khởi hành về phủ.
Màn xe buông xuống, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một .
Yến tiệc trong cung nơi gì, quy củ quá nhiều, sơ ý một chút là sẽ mang tiếng hiểu quy tắc.
“Chủ tử.” Phi Yến chỉ chiếc hộp gỗ sơn đỏ bên cạnh: “Đây là do Trường Khánh mang đến.”
3. Cẩm Sơ ngạc nhiên, mở hộp thấy mấy đĩa điểm tâm, vẫn còn nóng hổi, một đĩa bánh nếp đào tiểu tô phấn hồng mềm mại, đủ loại bánh khoai môn nhân táo, thơm lừng.
Nàng cẩn thận cầm một miếng c.ắ.n thử, ngọt mà ngấy, hương vị cực kỳ ngon.
“Chủ tử hôm nay cung ăn uống gì, điện hạ thật lòng.” Phi Yến khẽ .
Ăn hai miếng lót , cả cũng tỉnh táo hơn nhiều, cầm khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, nhớ những chuyện xảy trong cung ban ngày, khỏi thở dài.
Đang suy nghĩ, chợt một tiếng ‘rầm’ vang trời.
Xe ngựa trong chớp mắt chao đảo trời đất cuồng.
Ngựa hí, kêu thét.
“Chủ tử!” Phi Yến nắm chặt cánh tay Cẩm Sơ, đầu Cẩm Sơ cẩn thận đập cửa sổ, đau đến mức nàng hít một khí lạnh, một tay nắm chặt hai bên ghế .
Xe ngựa vẫn đang rung lắc dữ dội.
Phi Yến giữ Cẩm Sơ, chỉ thể liều mạng chắn ở cửa để tránh nàng rơi xuống.
“Mau tránh !” Phi Yến nắm chặt dây cương, cố gắng ép ngựa dừng , nhưng con ngựa như phát điên, điên cuồng hí vang, cuồng loạn phi nước đại.
Gió rít bên tai.
Rầm!
Lại một tiếng va chạm lớn nữa.
Xe ngựa đ.â.m cột trụ ven đường, chiếc xe lập tức tan tành, bên trong cũng văng ngoài, một bóng áo tím lướt qua.
“Phi Yến!” Cẩm Sơ kinh hô.
Phi Yến cố gắng chống đỡ thể chắn Cẩm Sơ, dốc hết sức lực đẩy Cẩm Sơ phía , một lực lớn ập xuống, khóe miệng Phi Yến rỉ máu.
Bóng áo tím hai chủ tớ, nhíu mày về phía Cẩm Sơ, vươn tay , Cẩm Sơ cố gắng lùi phía .
“Công chúa chứ?”
Lục Hằng chạy tới, tay còn cầm cung, thở hổn hển.
Cẩm Sơ mất một lúc lâu mới hồn, quanh, đầu ngựa một mũi tên xuyên qua gục đất co giật, xung quanh con ngựa mấy thị vệ.
“Lục đại nhân?” Cơ Sâm, mặc áo tím, ánh mắt lóe lên: “Thật trùng hợp?”
Lục Hằng thu cung tên , mặt đổi sắc : “Phải, hạ quan ngang qua đây, thấy xe ngựa của công chúa phát điên, tự ý b.ắ.n c.h.ế.t ngựa của công chúa, xin công chúa thứ tội.”
Cẩm Sơ lắc đầu, từ từ dậy, lúc váy áo dính ít bùn, trông vô cùng chật vật, nàng định giọng : “Đa tạ ơn cứu mạng của Lục đại nhân, chỉ là một con ngựa nhỏ, cần để trong lòng.”
Lục Hằng gật đầu, đó về phía Cơ Sâm: “Nhị hoàng tử thương ?”
Ánh mắt Cơ Sâm âm trầm, lắc đầu: “Không hề.”
“Vậy thì , công chúa, hạ quan xin phép mang con ngựa về tra xét, để xem kẻ cố ý hãm hại .”
Cẩm Sơ lập tức đồng ý.
Hai cách Phi Yến, sự chứng kiến của , Cơ Sâm thể tiến lên, dùng giọng quan tâm : “Công chúa hôm nay kinh hãi, đưa về nhé.”
4. “Nam nữ hữu biệt, đa tạ ý của Nhị hoàng tử.” Cẩm Sơ uyển chuyển từ chối, căn bản cho Cơ Sâm cơ hội tiếp cận .
“Chỗ cách Thịnh Quốc Công phủ còn khá xa, công chúa chi bằng …”
Lục Hằng thổi còi, xa một chiếc xe ngựa dắt tới, cho kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận vấn đề gì mới : “Hạ quan đúng lúc việc , chiếc xe ngựa xin mượn công chúa dùng tạm.”
Kế hoạch phá vỡ.
Cơ Sâm cau chặt lông mày.
Cẩm Sơ chút do dự gật đầu, lời cảm ơn, lên xe ngựa, Phi Yến thì phía xe ngựa, tay cầm dây cương điều khiển xe.
“Mấy các ngươi hộ tống công chúa về Quốc Công phủ.” Lục Hằng tùy ý chỉ mấy thị vệ .
Thị vệ theo sát phía .
Lục Hằng lúc mới thong thả , chắp tay với Cơ Sâm: “Nhị hoàng tử, hạ quan còn vụ án đang chờ, xin cáo lui .”
Không đợi Cơ Sâm mở lời, Lục Hằng cáo lui.
Vở kịch kết thúc.
Một chiếc xe ngựa khác lướt qua mặt, Cơ Sâm bước lên xe ngựa, khuôn mặt Vân Vương Gia hiện mắt, cũng âm u sắc mặt: “Bên cạnh nàng phòng , thể tiếp cận , ngươi cần gì đa sự.”
Cơ Sâm lắc đầu: “Ta xem liệu ai cứu nàng .”
“Ngươi Thái tử?”
Cơ Sâm mặc định, đêm qua khi y dẫn ngang qua gần Quốc Công phủ, nhận thấy xung quanh Quốc Công phủ ít âm thầm bảo vệ.
Điều kỳ lạ là một ai xuất hiện, ngược còn kinh động đến các thị vệ trong phủ.
Chẳng lẽ y đoán sai?
“Theo bổn vương , Thái tử đối với vị công chúa hề ý đồ gì, dù , cũng chỉ là tình cảm chiếu cố mà thôi.” Vân Vương Gia : “Chuyện Lương Cẩm Công chúa tạm thời gác một bên, bây giờ điều quan trọng nhất là Tiêu gia, chúng bây giờ đắc tội Tiêu Tướng, nghĩ cách bù đắp.”
Nói đến đây, cả hai trong lòng đều bất mãn với Kỳ Dư An.
“Phụ vương đúng, Kỳ Dư An quả thực là một tên ngu xuẩn, quá cố chấp tự mãn, hôm nay phụ hoàng đối với Kỳ Quốc Công phủ hiển nhiên nổi giận…”
Tên của y đổi, ngay cả phận hoàng trưởng tử cũng còn, cứng rắn biến thành nhị hoàng tử, Cơ Sâm thể tức giận?
Lời dứt, bên ngoài một hàng quân lính chỉnh tề kéo ngoài.
Kẻ dẫn đầu ai khác, mà chính là Tiêu Tướng, mặt tuy chật vật nhưng trong mắt lộ vẻ hung tàn. “Hoàng thượng chỉ, tịch thu tài sản Triệu gia.” Tiêu Tướng tay cầm thánh chỉ màu vàng, một đường phi nhanh đến Triệu gia. Khi ngang qua cỗ xe ngựa, Tiêu Tướng nghiêng đầu trong, khóe miệng cong lên nụ lạnh, thoáng qua biến mất. Vân Vương Gia cau chặt mày, Cơ Sâm: “Kỳ Dư An từng qua điểm yếu của Tiêu gia rốt cuộc là gì ?” Cơ Sâm lắc đầu.