Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 97:: Hỷ Sự Đại Hôn ---

Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:57:00
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cẩm Sơ ngẩng đầu Tiêu Nhiễm Thấm, nụ gương mặt nhạt vài phần, nàng cầm khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng: “Nơi ngoài, Tiêu tỷ tỷ lời gì bằng thẳng .” Tiêu Nhiễm Thấm dứt khoát che giấu nữa, nàng dậy, khẽ khụy gối Cẩm Sơ: “Cẩm Sơ , tổ mẫu vì hôn sự của mà sinh bệnh, các cô nương xuất giá trong nhà họ Tiêu cũng vì mà liên lụy, mẫu thì khỏi , cứ quỳ mãi trong từ đường chịu dậy, ngất mấy , giờ chỉ mới thể giúp .” Cẩm Sơ dậy tránh khỏi lễ , nghiêng đầu ngoài cửa sổ, đáp lời. “Cẩm Sơ , thể khuyên phụ nhận nghĩa nữ, để vẻ vang xuất giá từ Tiêu gia.” Tư thái của Tiêu Nhiễm Thấm thấp, giọng điệu cũng phần ti tiện: “Ta cầu mong Điện hạ ban cho điều gì, nhưng thể đảm bảo, vĩnh viễn sẽ uy h.i.ế.p địa vị của .” Trong lúc , Tiêu Nhiễm Thấm từ trong tay áo lấy một bình sứ trắng, rút nút định đổ miệng. “Phi Nhạn!” Bốp! Phi Nhạn búng tay một cái, bình sứ rơi xuống đất, rắc chút bột trắng. Phi Nhạn nhẹ nhàng ngửi một cái, sắc mặt biến: “Là tuyệt tử dược.” Cẩm Sơ cau mày. Nước mắt của Tiêu Nhiễm Thấm trào khỏi khóe mắt: “Cẩm Sơ , chỉ cầu ở Đông Cung một chỗ dung , chỉ để giữ chút thể diện cuối cùng cho Tiêu gia.” Gương mặt nhỏ của Cẩm Sơ trầm xuống. Thời điểm mới kinh thành, nàng thể gặp ba cô nương, ngoài sự bất ngờ còn cảm thấy trân quý. Thế nhưng, khi Tiêu Nhiễm Thấm âm thầm toan tính nàng, nàng thật sự thể ưa nổi Tiêu gia nữa. “Tiêu cô nương hà tất khó .” “Muội cứu Thái tử. Nếu dùng ơn cứu mạng đó, Thái tử cũng chắc đồng ý ban vị trí Thái tử phi cho . Cẩm Sơ, hòa gả xa, mượn ơn báo đáp cũng thể hiểu. Ta cũng như , gả xa.” Tiêu Nhiễm Thấm lệ rơi lã chã, thành ướt đẫm nước mắt: “Ta sinh ở kinh thành, cả đời từng rời . Làm nhẫn tâm gả xa hòa ?” Cẩm Sơ đầu , ánh mắt bình tĩnh Tiêu Nhiễm Thấm. Một câu “Tiêu cô nương” rõ thái độ của nàng. Tiêu Nhiễm Thấm ngẩn . “Tiêu tỷ tỷ, đừng khó Cẩm Sơ, chuyện nàng thể quyết định.” Triển Vạn Lăng ở phòng bên cạnh thấy động tĩnh vội vàng bước đến. Một câu khiến Tiêu Nhiễm Thấm vốn đang trong trạng thái suy sụp, cảm xúc càng thêm bất : “Ba các định hôn ước trong thời gian ngắn nhất để tránh hòa , tại thể giúp thành chứ? Triển , mới là tình nghĩa lớn lên cùng , chẳng lẽ thật sự hòa , các cô nương nhà họ Tiêu từng một kết cục ?” Họng Triển Vạn Lăng như ai đó bóp nghẹt, nàng kinh ngạc Tiêu Nhiễm Thấm. Dường như Tiêu tỷ tỷ ôn hòa, rộng lượng đây ? Cẩm Sơ với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh Tiêu Nhiễm Thấm: “Tiêu cô nương, chỉ hỏi một câu.” Tiêu Nhiễm Thấm đang kích động dần bình tĩnh , gật đầu: “Muội .” “Chuyện Tiêu phu nhân cung tìm Thái hậu hủy hôn ước, rốt cuộc ?” Giọng điệu của Cẩm Sơ quá mức bình tĩnh, đôi mắt trong veo như thể thấu đối phương ngay lập tức. Tiêu Nhiễm Thấm ngẩn , dám đối diện với ánh mắt của Cẩm Sơ, một thoáng sững sờ thì c.ắ.n răng : “Ta !” Chỉ cần nàng một mực phủ nhận, thì ai thể chuyện . Còn đợi Cẩm Sơ mở miệng, Phi Sương bưng một chiếc hộp gấm bước : “Chủ tử, Trường Khánh mang cái đến, đưa đến Tiêu gia, mới Tiêu cô nương ở đây, nên mang đến phủ chúng .” Mí mắt Tiêu Nhiễm Thấm giật giật. Hộp gấm mở , lộ một cây trâm cài tóc hình hoa mẫu đơn. Khi Tiêu Nhiễm Thấm thấy cây trâm, sắc mặt nàng trắng bệch. Triển Vạn Lăng nhận ngay: “Đây chẳng là sính lễ mà Thái tử ban tặng cho năm xưa ? Ta nhớ còn từng đeo mà, giờ ở trong tay Thái tử?” Cẩm Sơ “tách” một tiếng đóng hộp , đưa sang tay Tiêu Nhiễm Thấm: “Hôm nay trong phủ bận rộn, xin giữ Tiêu cô nương .” Tiêu Nhiễm Thấm nắm chặt hộp gấm, cất bước rời , bước chân vội vã, từ phía vẻ khá chật vật. Triển Vạn Lăng thở dài lắc đầu, lẩm bẩm: “Tiêu tỷ tỷ đây như .” Sính lễ trao cho Tiêu Nhiễm Thấm, rơi tay Thái tử. Lại còn dám , quả thật là dối trắng trợn. Phi Sương ngơ ngác Cẩm Sơ: “Chủ tử, Tiêu cô nương bỏ ? Trường Khánh còn nhờ nô tỳ mang theo một câu, Điện hạ trâm cài khắc tên, tặng cho khác cũng thích hợp, nên cứ tặng cho Tiêu cô nương đeo chơi.” Cẩm Sơ đương nhiên tin cây trâm đưa đến trùng hợp như , tám phần là chuẩn sẵn từ lâu, tính toán chuẩn xác thời gian, Tiêu Nhiễm Thấm nhất định sẽ đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-97-hy-su-dai-hon.html.]

Đêm dần buông. Triển Vạn Lăng sợ nàng suy nghĩ nhiều, nhất quyết đòi ngủ cùng. Hai chung giường, nàng bắt đầu kể về tình bạn của mấy đây. “Trong ấn tượng của , Thái tử luôn nghiêm nghị, từng biểu lộ điều gì với Tiêu tỷ tỷ. Ngược , Tiêu tỷ tỷ chí hướng lớn lao, năm tám tuổi từng nguyện Phật rằng trở thành mẫu nghi thiên hạ.” Vậy nên, Tiêu Nhiễm Thấm thích là Thái tử, mà là phận Thái tử. “Cẩm Sơ.” “Ta đây.” “Thái tử cũng dễ dàng gì. Ta thường phụ và mẫu trò chuyện lúc rảnh rỗi, về Đông Cung đầy rẫy lừa lọc, Thái tử bao nhiêu trúng độc, suýt c.h.ế.t trong cung. Lớn lên thì chiến trường, cũng thuận buồm xuôi gió. Chàng đ.á.n.h thắng trận trở về, kỳ thực vui nhất là...” “Triển tỷ tỷ!” Cẩm Sơ kịp thời ngắt lời đối phương, nắm c.h.ặ.t t.a.y Triển Vạn Lăng: “Ta , đều cả.” Thái tử đ.á.n.h thắng trận, vui nhất chính là Bắc Lương Đế! Thịnh gia tính kế, chủ mưu lớn nhất cũng là Bắc Lương Đế. Nàng đều . Thịnh gia giàu , phụ quan hệ cá nhân với Thái tử. Chuyện truyền đến tai Bắc Lương Đế, sớm khiến ngài sinh lòng e ngại. Triển Vạn Lăng nghiêng Cẩm Sơ, hàng lông mày dài nhướng lên: “Vậy còn gả cho Thái tử?” “Có những chuyện liên quan đến .” Một nàng đơn độc thế yếu, mang theo khối tài sản khổng lồ sớm khác dòm ngó. Nếu chỗ dựa, sớm muộn gì cũng là đường chết. Triển Vạn Lăng siết c.h.ặ.t t.a.y Cẩm Sơ: “Cẩm Sơ , còn thông tuệ hơn những gì tưởng.” Ban đầu nàng còn chút lo lắng, nhưng giờ đây, nàng còn bận tâm nữa. Hai cứ thế thao thao bất tuyệt, hào hứng chuyện đến nửa đêm mới chịu ngủ. Mãi đến khi bên ngoài tiếng động truyền đến, Phương ma ma mới gọi hai dậy. Nha hầu hạ rửa mặt, khi dùng xong bữa sáng, Phương ma ma mới cẩn thận mở lời: “Tiêu... Tiêu Tướng tự cầu đến mặt Thái hậu, Thái hậu tìm Hoàng thượng. Hôm qua... hôm qua, Hoàng thượng ban cho Điện hạ hai vị trắc phi.” Cẩm Sơ nhíu mày thật chặt. “Có Tiêu tỷ tỷ ?” Triển Vạn Lăng sững sờ hỏi dồn. Phương ma ma gật đầu. Triển Vạn Lăng tức giận : “Quá đáng! Thật quá đáng! Đây chẳng là ngang nhiên ức h.i.ế.p ? Không , tìm mẫu ...” Lời dứt, Triển phu nhân với vẻ mặt u ám bước : “Thánh chỉ ban, thể đổi. Cẩm Sơ nha đầu, hãy chấp nhận phận .” Cẩm Sơ ngẩng đầu những đám mây đen ngoài cửa sổ, chúng nặng trĩu đè lên lòng nàng, khiến nàng nghẹt thở, thể nên lời. Nàng mím môi im lặng. “Nương, Hoàng thượng vì đột nhiên ban hôn?” Triển Vạn Lăng tức giận thôi. Triển phu nhân về phía Cẩm Sơ: “Con sớm muộn gì cũng đối mặt với tất cả những điều , bởi vì là Thái tử. Hãy nhớ lời , bất luận xảy chuyện gì, đừng ly tâm.” Hai chữ “ly tâm” như một cú đ.ấ.m nặng nề giáng mạnh tim. Cẩm Sơ thẳng Triển phu nhân, đó gật đầu: “Ta .” Trừ phi Thái tử đích nạp , bằng , nàng tuyệt đối sẽ dễ dàng khác ly gián. Nhiệm vụ của Nội Vụ Phủ tăng thêm. Ngoài Tiêu Nhiễm Thấm , còn một quý nữ khác, cháu ngoại của Vân Vương Gia là Yến Từ, cũng đồng thời hứa gả trắc phi cho Thái tử. Hôn kỳ định ngày thứ hai khi Thái tử cưới chính phi. Thoáng cái đến đêm ngày thành hôn. Phương ma ma canh chừng Cẩm Sơ, mắt đỏ hoe thầm rơi lệ, cẩn thận vươn tay chạm bộ giá y đỏ, rụt về, bĩu môi: “Chủ tử chịu ủy khuất .” Cẩm Sơ dở dở lắc đầu, an ủi Phương ma ma vài câu, thấy sợi tóc bạc ở thái dương của ma ma, nàng giơ tay vuốt ve: “Ma ma, con đường thì lý do gì để từ bỏ. Phụ thường , tính cố chấp, thành công thì bỏ cuộc. Người sống một đời thà cứ buông tay đ.á.n.h cược một phen, còn hơn cứ mãi chịu uất ức.” “Chủ tử... Người từ nhỏ thông minh, khi đến kinh thành chịu bao nhiêu ủy khuất, nhà đẻ chống đỡ. Lão nô tận mắt nuốt khổ bụng, từng bước một đến ngày hôm nay. Lão nô lo lắng một ngày nào đó Điện hạ thể bảo vệ , lão nô hổ thẹn với lão gia.” Phương ma ma cả gan ôm Cẩm Sơ lòng, nước mắt cứ rơi ngừng: “Từ xưa đến nay, đế vương gia đình vô tình. Lão nô nhẫn tâm từng bước lún sâu đó.” Cẩm Sơ gượng : “Ma ma yên tâm, sẽ tự bảo vệ .” “Chủ tử chỉ giỏi tỏ mạnh mẽ.” “Đây chẳng vẫn còn ma ma .” Phương ma ma lập tức : “Lão nô dẫu liều cả tính mạng cũng sẽ bảo vệ .” Bất tri bất giác, trời dần sáng. Ngoài cửa truyền đến tiếng pháo nổ, những chiếc lồng đèn đỏ của Thịnh Quốc Công phủ từng chiếc một thắp sáng, ánh trăng mờ ảo dần tan. Triển phu nhân đến từ sớm, thấy vết đỏ nơi khóe mắt Cẩm Sơ, ngữ khí dịu ba phần: “Hôm nay là ngày trọng đại nhất của , chớ nên nghĩ đến những chuyện vui.” “Vâng!” Nàng gật đầu thật mạnh. Chẳng mấy chốc, Thập Toàn phu nhân mời đến, đó chính là bà chồng của Triển phu nhân, Triển lão phu nhân. Bà đủ cả con trai lẫn con gái, nhiều tuổi nhưng vẫn tinh thần quắc thước, đích trang điểm cho nàng. “Một chải chải đến đầu, phú quý chẳng lo âu...” “Hai chải chải đến đầu, bệnh chẳng sầu.” “Ba chải chải đến đầu, cử án tề mi!” Triển lão phu nhân khéo léo đội phượng quan lên đầu Cẩm Sơ, tháo một chiếc vòng ngọc từ cổ tay xuống, chất ngọc trong suốt, màu sắc cực : “Cẩm Sơ nha đầu, con là một đứa trẻ . Đây là chiếc vòng ngọc đeo hơn nửa đời , cầu mong con cũng sẽ như , vợ chồng ân ái, cử án tề mi nghi ngờ gì.” Cẩm Sơ mừng sợ, vội tạ ơn. Chẳng từ lúc nào, trong phòng thêm nhiều , tất cả đều quỳ rạp xuống đất: “Kính thỉnh an Thái tử phi nương nương.” Trong đội ngũ hùng hậu, Cẩm Sơ Triển tướng quân đích dìu đỡ, trao tay Cơ Thừa Đình, đang khoác y phục đỏ thắm. “Điện hạ, tuy thần và ngài là quân thần, nhưng Thịnh cô nương là do lão thần che chở. Sau , Triển gia chính là nhà đẻ của Thịnh cô nương. Nếu ngài phụ bạc Thịnh cô nương, lão thần nhất định sẽ đưa Thịnh cô nương thật xa.” Triển tướng quân vẻ mặt nghiêm nghị. Tay Cơ Thừa Đình nắm lấy tay Cẩm Sơ, khẽ siết nhẹ: “Ta tuyệt đối sẽ phụ Cẩm Sơ.” Trong tiếng chúc phúc của , Cơ Thừa Đình đưa Cẩm Sơ kiệu hoa. Kiệu hoa khiêng khỏi Thịnh Quốc Công phủ, một đường trống kèn rộn rã hướng về phía hoàng cung. Trong kiệu hoa xóc nảy, Cẩm Sơ nắm chặt ngọc như ý trong tay, tâm trạng phức tạp. May mắn , chuyện đều thuận lợi. Ở Đông Cung bái thiên địa xong, nàng Cơ Thừa Đình dắt Nam Uyển. Khăn hỷ đỏ vén lên, đập mắt là một màu đỏ rực rỡ. Nàng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi đồng tử dịu dàng như nước. “Cẩm Sơ.” “Dạ.” Cẩm Sơ khẽ khàng đáp . Cơ Thừa Đình giúp nàng cởi bỏ chiếc phượng quan nặng trịch: “Mệt thì cứ ngủ . Trong phòng đều là đáng tin cậy. Đêm nay, cô sẽ đến .”

Mèo con Kute

 

 

Loading...