Kiều Vãn Tình thấy tới thì dậy : “Cô Ba, cô qua đây?”
Người tới chính là vợ của chú Phong bán thịt lợn trong thôn, tên một chữ Ba. Vì Kiều Vãn Tình cũng bắt chước những đồng lứa trong thôn, gọi bà là cô Ba.
“Ôi nhà đang ăn cơm hả? Quấy rầy ăn cơm , ngại quá.” Cô Ba thấy cả nhà đang ăn cơm thì ngượng .
Bà nội Kiều khép cửa cho gió lạnh lùa , : “Không . Cháu ăn cơm ? Nếu thì cháu xuống đây ăn cùng .”
“Không cần, cần ạ. Cháu ăn ở nhà ạ!” Cô Ba đặt cái thùng tay xuống, “Trong là một ít cam quê, quen của chồng cháu hái từ vườn nhà tặng nên cháu mang qua cho nhà cùng thưởng thức.”
Nói , cô Ba mở cái thùng lấy cam . Quả cam trong thùng vàng còn thơm nữa, vô cùng mê .
Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên duỗi dài cổ xem, cô Ba liền lấy cho mỗi đứa một quả.
Trong thôn, thỉnh thoảng biếu con gà, quả táo là chuyện vô cùng bình thường. Trước đó, Kiều Vãn Tình cũng từng đưa rau nhà cho
nhà bọn họ nên cô cảm thấy việc cô Ba cho cam là chuyện đáng ngờ. Vì thế cô nhận lấy chỗ cam đó mời cô Ba xuống.
“Thôi thôi, cô . Nhà cô vẫn còn xíu việc.” Cô Ba vỗ tay phủi bụi đất quần áo, đó kéo Kiều Vãn Tình qua một bên, , “À mà cô hỏi cháu một xíu, quán cơm của cháu bận như thì còn thiếu phục vụ ?”
Kiều Vãn Tình: “……”
Hóa mục đích của cô Ba là . Kiều Vãn Tình cạn lời, đột nhiên cô cảm thấy chỗ cam mới nhận cầm bỏng tay, cô : “Tạm thời thì quán cháu cũng bận lắm nên tuyển thêm ạ. Cháu xin cô Ba nhiều ạ.”
“Không . Cái cô cũng chỉ hỏi giúp bạn của cô mà thôi. Bà định cho con dâu của việc ở gần nhà. Cô thấy chỗ của cháu khá nên định giới thiệu với bà . Nếu quán cháu mà thiếu thì thể cân nhắc con bé đó nhé!”
Kể cả thiếu thì quán của Kiều Vãn Tình cũng sẽ tuyển một cách tùy tiện. Ít nhất thì tuyển cũng kinh nghiệm trong việc bếp núc và nấu nướng ở các cửa hàng khác từ . Nếu như kinh nghiệm thì cũng thái độ cầu tiến, học hỏi và nâng cao trình độ của . Cô định nhận quen vì nếu mà năng lực việc của bọn họ thì , nhưng nhỡ năng lực của bọn họ kém thì cô cũng tiện sa thải. Đến lúc đó, đau đầu là chính cô.
“Thế thì khéo quá, hiện tại quán cháu thiếu cô ạ.” “Rồi cô . Thế cô nha, cả nhà cứ tiếp tục ăn cơm .”
Vân Mộng Hạ Vũ
“À cô Ba ơi,” Kiều Vãn Tình gọi bà , “Đột nhiên cháu nhớ , hôm nay nhà cháu ăn gà hầm củi, món khá nóng nên thể ăn cam. Vậy nên cô cầm chỗ cam về ạ.”
Nhỡ mà cô Ba cho chỗ cam vì việc mà cô nhận thì hổ lắm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-120.html.]
“Không . Cô đưa cháu cam vì việc , cháu nghĩ nhiều ! Cái thì cô chỉ thuận miệng hỏi thăm giúp bạn cô mà thôi. Thôi muộn , cô nhé!”
Nói cô Ba về nhanh.
Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ nhận chỗ cam . Nhận cũng nhận của , giờ cứ khăng khăng trả thì cũng . Trùng hợp là đợt cô cũng một ít thịt khô, thôi thì chờ hôm nào cô thời gian cô mang thịt khô qua nhà cô Ba !
Cố Yến Khanh thấy hai đó thì thầm to nhỏ nửa ngày. Chờ cô Ba về thì mới hỏi Kiều Vãn Tình: “Sao thế em? Cô tìm em việc gì ?”
Kiều Vãn Tình kể chuyện cho . Cuối cùng cô thở dài một , : “Không nghĩ chỗ nhỏ như mà cũng sẽ gặp loại chuyện .”
Cố Yến Khanh thì : “Về em sẽ còn gặp chuyện nhiều hơn cơ. Lần ai cho gì, em nhận nữa là !”
Cố Yến Khanh cũng thấy việc , thỉnh thoảng còn những việc quá đáng hơn cơ. Có , một giây vẫn tủm tỉm đưa quà, bảo là em, bạn bè thiết, chỉ là chút quà mọn thể hiện tấm lòng mà thôi. Xong giây tiếp theo sang, bảo nhận quà là nhận đồ của mà còn giúp việc.
Vì thế, quà nên nhận bừa.
Kiều Vãn Tình lè lưỡi: “Em , em nhất định sẽ nhận như nữa !”
Ngày ở , tặng đồ đều là vì quý . Vì thế Kiều Vãn Tình mới nhận quà theo thói quen. hiện tại, việc là lớp vỏ của lợi ích. là hiện thực tàn nhẫn thật!
Aiss, mệt mỏi thật nha……
Vốn dĩ khi nhận cam, Uyên Uyên vui vẻ. khi Cố Yến Khanh chuyện với Kiều Vãn Tình thì nhớ vài chuyện. Làm một ấm nhà giàu, đương nhiên là từ nhỏ, nhóc nhiều lợi dụng để cửa . Bọn họ dùng để giúp cho công việc của ngày một thăng tiến hơn. Đôi khi bọn họ sẽ đưa những món quà đắt tiền cho Uyên Uyên, thậm chí là trực tiếp đưa cho một bao lì xì thật lớn.
Khi còn nhỏ, một Uyên Uyên nhận quà của , ba đánh cho một trận nên vô cùng ấn tượng về việc . Vì thế nhóc cho rằng, những tặng quà đều là .
Bây giờ , quả cam trong tay cũng là quà tặng để lợi dụng . Nghĩ đến đó, Uyên Uyên lập tức cảm thấy vui. Cậu ném quả cam , : “Người tặng cam, cháu thèm!”
Khẩu Khẩu đang cầm cam chuẩn cho miệng cắn. Nghe Uyên Uyên thì cũng định bắt chước ném cam . ném thì tiếc, nhóc băn khoăn một hồi. Sau cùng, Khẩu Khẩu quyết định ném cam . Cậu bắt chước Uyên Uyên, ném quả cam , đó theo Uyên Uyên: “Xấu, , cần ~”
Vì ném khá mạnh nên quả cam lăn lông lốc bàn. Khẩu Khẩu thấy thì khá là đau lòng. nhóc vẻ vô cùng chính nghĩa, oai phong lẫm liệt, thèm để ý tới quả cam nhỏ bé . Nói thôi chứ mắt Khẩu Khẩu chứ hé trộm quả cam đang lăn rơi xuống đất.
Thật nhóc ăn cam, ném cam !