Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-12-10 14:24:44
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Vãn Tình lấy điện thoại gọi cho Cố Yến Khanh thì hai cũng đỗ xe xong . Vì thế bốn hẹn ở cửa quán lẩu.

“Cô gì ơi, chậm , cô đánh rơi đồ ,” Kiều Vãn Tình ngắt điện thoại thì đằng gọi. Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt dừng bước, đầu thì thấy một đàn ông trẻ tuổi đuổi theo. Trên tay cầm hai miếng băng dán cá nhân, “Vừa rơi từ trong túi .”

“À, chắc nãy lấy đồ rơi. Cảm ơn nhé!”

Đường Nguyệt Nguyệt thường để băng keo cá nhân kẹo cao su, khăn giấy gì đó trong túi để phòng trường hợp khẩn cấp. Vì thế túi của cô nàng lúc nào cũng đầy ắp đồ, thỉnh thoảng rơi mấy thứ linh tinh cũng là chuyện quá lạ.

Đường Nguyệt Nguyệt duỗi tay nhận, nhưng đàn ông buông tay đưa đồ. Đường Nguyệt Nguyệt khó hiểu : “Anh gì ơi?”

“Cái đó,” Anh ngượng ngùng, gãi gãi gáy , “ thể xin phương thức liên hệ của cô ?”

“Hả? á?”

Đường Nguyệt Nguyệt chỉ , mặt cô giấu nổi hai chữ “ngạc nhiên”. Phải rằng bình thường ngoài, nếu cô cùng Kiều Vãn Tình thì

thường chỉ hỏi mỗi phương thức liên hệ của Kiều Vãn Tình thôi, chứ hiếm khi nào hỏi cô.

“Ừm, đường đột ?”

, đúng là đường đột .” Phía truyền đến một âm thanh trầm thấp của đàn ông. Đường Nguyệt Nguyệt sợ hãi đầu thì thấy Kỳ Hình cùng Cố Yến Khanh đến từ bao giờ.

Đường Nguyệt Nguyệt buông tay nắm lấy băng dán cá nhân như điện giật. Đầu tiên cô định giải thích gì đó, nhưng lời đến bên miệng thể thốt . Bởi lẽ chẳng cái gì để giải thích cả, cô cũng chẳng lấy phận gì để giải thích.

Vì thế Đường Nguyệt Nguyệt cứ ngây ngốc tại chỗ.

Kỳ Hình vươn tay lấy băng dán cá nhân trong tay qua, : “Cô là hoa chủ .”

Người đàn ông Kỳ Hình trai phong độ thì ngượng ngùng : “Xin , xin , . Làm phiền .”

Nói cũng hiểu chuyện, nhanh chóng chạy .

Còn Đường Nguyệt Nguyệt cứ im tại chỗ như đóng đinh. Trong đầu của cô chạy đầy câu cuối cùng mà Kỳ Hình .

là hoa chủ . Hoa chủ……

Có chủ!!!

Trong lòng Đường Nguyệt Nguyệt như hàng ngàn, hàng vạn pháo hoa b.ắ.n bùm bùm bùm liên tục, cả thì cứ bay bổng như chìm giấc mộng. Cô nàng vui đến nỗi hận thể chạy ba vòng ngay tại chỗ.

“Tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh nào.” Kiều Vãn Tình kéo cô nàng về thực tại, “Chúng mau thôi, đây lạnh ?”

Đường Nguyệt Nguyệt nắm lấy tay Kiều Vãn Tình, dùng sức suýt nữa Kiều Vãn Tình kêu tiếng. Kiều Vãn Tình nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu bình tĩnh , tem tém một chút nào!”

“Tớ bình tĩnh nổi ! Bây giờ tớ cảm thấy như đang á! Phải bây giờ?! gì nữa, lúc nên nhân cơ hội đó tỏ tình tớ luôn ư?”

“Chắc là rụt rè một chút.” Đường Nguyệt Nguyệt: “……”

Người tới quán lẩu Duyệt Quân nhiều, bên ngoài còn vài xếp hàng. bọn họ đặt xong chỗ nên thể luôn.

Bốn lượt gọi nước canh, những món thích. Nồi lẩu bưng lên nhanh, chờ đồ chín chuyện phiếm với .

Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh gọi một nồi nước mặn một nồi nước cay. Hai ăn chung với , quan tâm tới hai đôi mắt oán hận vì ngập một miệng cơm chó ở đối diện.

“Thịt ngỗng ăn khá ngon em ạ.” Cố Yến Khanh gắp một miếng ngỗng đặt trong bát Kiều Vãn Tình, “Em ăn , nó còn đang nóng.”

“Em xin.” Kiều Vãn Tình gắp lên chấm nước chấm, cho trong miệng. Tuy rằng Cố tổng nấu cơm nhưng vẫn thả đồ nồi lẩu chế biến. Miếng ngỗng nóng giòn, còn thơm nữa, “Ngon quá!”

Cố Yến Khanh trìu mến xoa xoa đầu Kiều Vãn Tình. Đường Nguyệt Nguyệt cùng Kỳ Hình: “……”

“Khụ khụ!” Đường Nguyệt Nguyệt ho hai cái thật mạnh, “Cơm chó khó ăn thật đấy! Hai chú ý một chút , đối diện còn hai độc đấy!”

Cố Yến Khanh : “Đã là hoa chủ còn tự nhận độc , cô chắc sắp đấy!”

Khuôn mặt mãi mới bình thường trở của Đường Nguyệt Nguyệt đỏ au lên.

Kỳ Hình nhẹ giọng : “Em ăn cái gì gắp cho?”

!!!!

Đường Nguyệt Nguyệt câu xong thì não cô offline, còn năng lực để suy xét nữa. Cô thấy mặt là một đĩa óc heo nên mơ mơ màng màng : “Lấy óc heo .”

Kỳ Hình – dám thẳng đĩa óc heo: “……”

Vẻ bề ngoài của óc heo chút…… Một lời khó hết. Dù thì nào ăn cũng cảm thấy nó ngon, nhưng nào dám ăn, vẻ ngoài dữ tợn của nó đều sợ hãi.

Kiều Vãn Tình hai đối diện mà suýt nữa chọc chết. Có lẽ Đường Nguyệt Nguyệt chính là yêu chỉ thông minh biến về 0 trong truyền thuyết.

Kỳ Hình lỡ nên thể thu lời nữa. Rõ ràng trong lòng chút nào nhưng vẫn bộ lịch sự gắp một miếng óc lợn cho Đường Nguyệt Nguyệt.

Hôm nay Kiều Vãn Tình đụng một vị khách dai hơn đỉa đòi trả hàng. Cô ăn xử lý đó, vô cùng phiền phức.

“Bây giờ shop của ăn thế nào ?” Nhìn Kiều Vãn Tình đang bận rộn, Đường Nguyệt Nguyệt hỏi.

Tuy rằng yêu đương mụ mị đầu óc nhưng chỉ thông minh của cô nàng cũng offline. Đường Nguyệt Nguyệt cũng định nhân cơ hội ngoài chơi cùng Kiều Vãn Tình thì hỏi thăm tình hình shop của Kiều Vãn Tình, đó cô cũng mượn cơ hội tỏ ý cùng Kiều Vãn Tình mở shop kinh doanh xem Kỳ Hình ý kiến gì .

“Cũng tạm ạ. Dạo gần đây thì doanh vẫn luôn lên, mỗi ngày tớ bán 50 đến 60 đơn gì đó.”

“Thế cũng đó, chờ bao giờ rảnh thì chắc chắn thể phát triển shop hơn nữa.” Nói tới đây, Đường Nguyệt Nguyệt cho Kiều Vãn Tình đối diện ánh mắt hiệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-143.html.]

Kiều Vãn Tình nhận tín hiệu của Đường Nguyệt Nguyệt, : “ đó. Về shop tớ cũng sẽ phát triển hơn, nhưng cũng nhiều việc hơn hiện tại nhiều. Cậu định tham gia cùng tớ ?”

Kỳ Hình đang ăn hai , thấy hai thì dừng một chút, tập trung .

“Tớ cũng nữa. Bây giờ công việc ở bên công ty tớ cũng đang khá thuận lợi, nếu mà từ chức thì tớ cũng thấy khá tiếc. Với nếu mà cùng thì tớ một sống ở chỗ xa, tớ cũng cảm thấy lắm.”

“Thật thì cũng xa lắm. Cậu máy bay gần hai tiếng là đến nơi . Với tới với tớ cũng một , vẫn còn Kỳ mà……” Kiều Vãn Tình Kỳ Hình đầy thâm ý, “…… nhỉ?”

Kỳ Hình gọi tên liền hỏi: “Hai định cùng kinh doanh shop online?”

Anh cũng việc Kiều Vãn Tình mở shop bán rau củ tự , đó Đường Nguyệt Nguyệt cũng kể qua với . Với , lúc công ty tổ chức tiệc năm mới cũng ăn qua món đó , hương vị cũng ngon. Nếu mà hai cùng kinh doanh mặt hàng đó thì nhất định sẽ thành công.

“Là kéo nhập hội, nhưng vẫn cứ suy nghĩ suốt, cứ sợ một một ở thành phố C. với Nguyệt Nguyệt là về cùng Kỳ yêu thì đến thành phố C việc cũng tiện hơn. mà hiện tại hai vẫn xác định quan hệ nên mới dám mạnh dạn tới đây tới . Kỳ , nỗ lực nhiều hơn đó!”

Kỳ Hình xong vài câu là hiểu hai Kiều Vãn Tình và Đường Nguyệt Nguyệt đang diễn trò để ám chỉ cho . Anh thấy Cố tổng nhà đang ôm vẻ mặt vui sướng khi thấy khác gặp họa thì ho khan hai tiếng, : “ vẫn đang nỗ lực.”

“Thế bao giờ mới cho chúng thấy thành quả ?” Kiều Vãn Tình bỏ qua đề tài . Cô chỉ hận hôm nay hai bọn họ yêu luôn.

Kỳ Hình đang định gì đó thì điện thoại của vang lên vô cùng đúng lúc. Anh cầm điện thoại, thoáng qua đó : “ xin , lên nhận điện thoại .”

Kiều Vãn Tình, Đường Nguyệt Nguyệt: “……” Tức thật đấy!

“Vừa đúng là cơ hội thật đấy!” Kiều Vãn Tình lắc lắc cổ tay, “ là cuộc gọi đáng ghét, chẳng tới sớm hơn muộn hơn chút nào!”

Cố Yến Khanh hai chị em phía đối diện kẻ xướng họa thì lắc đầu : “Làm việc thường gặp nhiều khó khăn. Tình cảm của lão Kỳ cũng rõ như ban ngày . Hai cứ chờ , cho một cơ hội để tỏ tình, đừng dồn ép như thế, kẻo sợ quá chạy đấy!”

đúng đúng, bình tĩnh, gấp!” Đường Nguyệt Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y . Tuy rằng hiện tại cô nàng gấp đến nỗi hận thể đè Kỳ Hình ép lời tỏ tình.

Kiều Vãn Tình cũng chỉ thể giúp Đường Nguyệt Nguyệt đến mức . Cô gắp miếng thịt cho Đường Nguyệt Nguyệt: “Chị em , cố lên nhé! Tranh thủ sang năm đẻ một đứa nhóc!”

Đường Nguyệt Nguyệt: “……”

Không năm nào thành phố X cũng tuyết rơi, nhưng hôm nay lúc Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh trở về thấy lất phất vài bông tuyết lơ lửng trong khí. Kiều Vãn Tình giơ tay chạm một bông tuyết, chạm cái bông tuyết liền tan ngay.

“Lâu lắm em thấy tuyết rơi dày.”

Kiều Vãn Tình chạm thêm vài bông nữa, nhưng chạm tất cả đều tan hết. “Trước em…… thường thấy tuyết rơi dày ?”

“Vâng.” Vì Cố Yến Khanh cũng là Kiều Vãn Tình , với cô cũng chắc chắn cũng qua mấy vấn đề huyền ảo như xuyên , trọng sinh gì đó nên cô cũng thẳng thắn , “Ngày , cứ đến mùa đông là chỗ nhà em trắng xóa tuyết. Đôi khi tuyết rơi hết cả mùa đông, ngày nào tuyết.”

Ở thế giới cũ của , Kiều Vãn Tình là sống ở phương Bắc. Chỗ nhà cô cứ đến tuần giữa tháng 11 là sẽ tuyết rơi. Có năm tuyết rơi dày, rơi hết cả một mùa đông cơ!

Còn thành phố X là một thành phố thường xuyên tuyết rơi. Tuy rằng thỉnh thoảng ở thành phố C cũng tuyết rơi nhưng cũng rơi

dày như chỗ ngày cô ở. Hơn nữa năm ngoái cũng chỉ rơi một ít tuyết thôi, thấy những bông tuyết to.

Cố Yến Khanh duỗi tay nắm lấy tay Kiều Vãn Tình : “Sau khi chúng kết hôn thì sẽ cùng về quê của em xem tuyết nhé!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Quê của em , bản đồ .” Tuy rằng cô thế giới và thế giới đó của bản đồ địa lí giống , nhưng khả năng quê cô tồn tại thế giới vẫn là khá nhỏ.

Cố Yến Khanh gật gật đầu. Lúc định mở miệng an ủi Kiều Vãn Tình vài câu thì Kiều Vãn Tình , khẽ ngả về phía : “Về nơi nào cùng Khẩu Khẩu thì nơi đó chính là nhà của em.”

Năm ngoái, lúc trong nhà rơi tuyết, Khẩu Khẩu còn khám phá thế giới xung quanh. Vì thế năm nay, lúc tuyết rơi thì vui mừng nhất chính là nhóc. Khẩu Khẩu cứ ăn vạ ở ngoài đòi xem tuyết chịu trong nhà. Cố phu nhân sợ Khẩu Khẩu lạnh nên mặc cho một đống quần áo, bọc Khẩu Khẩu tròn vo như một cái bánh chưng nhỏ. Uyên Uyên cũng bọc thành một chiếc bánh chưng lớn hơn, cùng ngây ngô với Khẩu Khẩu ở bên ngoài.

“Chờ mai tuyết rơi dày chúng thể đắp tuyết!” Uyên Uyên , “Em thấy tuyết bao giờ ?”

Khẩu Khẩu ngây ngốc lắc lắc đầu.

“Thế em chờ tuyết rơi dày đó cùng đắp tuyết ?”

“Được!” Khẩu Khẩu vui vẻ đồng ý, , “Khẩu Khẩu thích đắp, đắp tuyết!”

Tuy rằng Khẩu Khẩu ngốc tuyết là cái gì nhưng qua chắc là vui lắm!

Lúc Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình về đến nhà thì tuyết rơi kha khá, phủ kín cả một mảng nhỏ. Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu cũng chơi bên ngoài chán nên hai nhóc cũng ngoan ngoãn trong nhà, dán mặt cửa sổ bên ngoài, chỉ hận thể cho tuyết rơi nhanh hơn ngoài đắp tuyết.

“Uyên Uyên, Khẩu Khẩu, chúng ngủ nào!” Kiều Vãn Tình tắm xong thấy hai nhóc còn đang ngóng ngoài thì .

“Đắp, đắp tuyết ~” Khẩu Khẩu vui vẻ cô, chỉ tuyết bên ngoài .

Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ sờ sờ đầu nhỏ của : “Bây giờ tuyết vẫn rơi đủ dày, đủ tuyết để đắp tuyết, đợi đến mai mới đủ tuyết chơi . Vậy hôm nay chúng ngủ , đó mai đắp tuyết ?”

Khẩu Khẩu Uyên Uyên. Cậu Kiều Vãn Tình lừa nhiều nên còn tin tưởng mù quáng nữa. Cậu tin Uyên Uyên của hơn!

Uyên Uyên tuyết bên ngoài, cũng lượng tuyết đủ để đắp tuyết nên gật đầu : “Vâng ạ!”

Khẩu Khẩu thấy thế cũng nhại theo: “Vâng ạ!”

Buổi tối Uyên Uyên chung một giường với ba nhà Kiều Vãn Tình. Mùa đông lạnh giá, bốn cùng một cái giường vô cùng ấm áp và thoải mái.

Khẩu Khẩu đang vô cùng hưng phấn, mãi chịu ngủ. Cậu còn cho Cố Yến Khanh kéo rèm , bởi lẽ cảm thấy nếu kéo rèm tối om, thấy bên ngoài thì tuyết sẽ nhân cơ hội đó mà chạy mất.

Cố Yến Khanh dỗ : “Con mau ngủ , như thế thì mai mới thể dậy sớm . Nếu mai chờ mặt trời mọc lên cao là tuyết tan hết đấy, mà tuyết tan thì đắp tuyết nữa? Uyên Uyên?”

Uyên Uyên gọn trong chiếc chăn ấm áp: “ ạ!” Khẩu Khẩu thì ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

đến nửa đêm, Kiều Vãn Tình đang ngủ thì Khẩu Khẩu đánh thức. Cô còn tưởng Khẩu Khẩu đòi uống nước gì, lúc tỉnh hơn một chút thì cô Khẩu Khẩu mơ: “Người tuyết, đắp tuyết!”

Kiều Vãn Tình: “……”

Loading...