Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-12-08 16:14:13
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Kiều Vãn Tình tới bệnh viện huyện thì hai ngủ giường bệnh .
“Mợ hai, vết thương của hai như thế nào? Có nghiêm trọng lắm ạ? Có cần tới bệnh viện thành phố ạ?”
Đôi mắt mợ hai hồng hồng, rõ ràng bà một trận. Bà : “Trên đầu vết thương khá nghiêm trọng. Bác sĩ cháu chấn động não, bảo viện theo dõi một thời gian. Hơn nữa ông gãy ba cái xương sườn, cẳng chân thì nứt xương.”
Nghiêm trọng như hả? Kiều Vãn Tình đưa Khẩu Khẩu cho bà nội Kiều bế, đó qua ôm mợ hai đến đỏ cả mắt, áy náy : “Cháu xin mợ hai. Là cháu liên lụy mợ.”
“Không ,” Mợ hai cầm lấy tay cô, cố gắng cô , “Là do hai của cháu xúc động, mà mấy lái buôn cũng khinh quá đáng.”
Hôm nay lúc mợ hai của cô đang ở trong vườn hái rau, hai mang rau lên xe để đó thì hai đàn ông một phụ nữ tới.
Bọn họ là trồng rau ở trấn . Bên vườn nhà Kiều Vãn Tình đoạt hết các mối ăn nhà bọn họ, rau nhà bọn họ ế, do tức giận nên tới đây gây chuyện.
Hơn nữa đối phương vô cùng ác độc. Bọn họ đưa hai phương án giải quyết. Một là Kiều Vãn Tình cung cấp rau cho các tiệm cơm lớn nhỏ trấn nữa, cả bên Nông Gia Nhạc cũng cho luôn. Nếu như thì bọn họ cho phép cô bán rau cho bên tiểu học Đông Dương.
Hai là hợp tác cùng bán rau với bọn họ. Bên nhà Kiều Vãn Tình phụ trách trồng rau, còn bọn họ sẽ tới lấy rau mang bán.
Chỉ là giá thu mua ở bên còn thấp hơn so với giá ban đầu bà chủ của Nông Gia Nhạc đưa .
Rõ ràng là đối phương tới đây để gây chuyện. Tư thế chính là ép buộc mấy Kiều Vãn Tình. Không chấp nhận cũng chấp nhận.
Cậu hai của cô cũng hiền lành, bọn họ ảo tưởng. Kết quả đối phương hai lời bắt đầu đập phá rau dưa nhà bọn họ. Cậu hai qua ngăn cản bọn họ đánh.
May mắn Hoàng Đại Tiên mà Kiều Vãn Tình nuôi cũng hung dữ. Đánh rắm cũng thối. Sau khi thấy hỗn loạn thì chạy tới đó đánh đuổi mấy .
Sau khi xong câu chuyện, Kiều Vãn Tình giận đến run , mấy điên khinh quá đáng !
cô cũng hiện tại thể tức giận mất bình tĩnh. Cô cố ép bĩnh tĩnh , hỏi: “Thế mấy gây chuyện giờ ạ?”
“Bây giờ thì . Cảnh sát tới ghi chép sự việc, nhưng tiếp theo sẽ xử lý như thế nào.”
“Vậy là ,” Kiều Vãn Tình nắm tay mợ hai, “Bọn họ cố ý gây thương tích cho khác, ỷ đông h.i.ế.p yếu, nhất định sẽ chịu trừng phạt thích đáng.”
Mợ hai lau nước mắt: “Ai hả cháu. Bọn họ cứ một mực chắc chắn là hai của cháu tay , bọn họ là phòng vệ chính đáng. Lại thêm A Hoàng cũng cắn mấy bọn họ nữa, qua vết thương trông nghiêm trọng, nếu khi chúng còn bồi thường.”
Hoàng Đại Tiên nhà Kiều Vãn Tình cũng là hiền lành. Ngày thường nó hiền lành dính , nhưng nếu chọc giận nó, nó tức lên thì sẽ vô cùng đáng sợ. Hơn nữa nó nhanh nhẹn, sức chiến đấu vô cùng cao. Kiều Vãn Tình thể tưởng tượng mấy chắc chắn cũng sung sướng gì.
Kiều Vãn Tình an ủi bà, : “Mợ hai yên tâm ạ. Bây giờ hai thương nghiêm trọng như . Cảnh sát cũng thể tin mỗi lời của bên bọn họ là hai tay đánh . Hơn nữa cũng là bọn họ tìm tới cửa gây sự. Rau nhà chúng cũng bọn họ phá . Đó đều là chứng cứ. Mợ cần lo lắng, cảnh sát sẽ trả công bằng cho chúng .”
Mợ hai gật đầu: “Hy vọng là như .”
An ủi mợ hai xong, Kiều Vãn Tình an ủi bà nội Kiều vài câu. Sau đó cô tìm bác sĩ. Cô hỏi thăm một chút về vết thương của hai. Nếu nghiêm trọng thì sẽ chuyển đến một bệnh viện hơn để điều trị. Nếu mà để di chứng gì đó thì cô sẽ vô cùng áy náy.
Cậu hai là do chủ nhiệm khoa chữa trị chính nên cô đến văn phòng việc của chủ nhiệm khoa.
Kiều Vãn Tình gõ cửa. Lúc vặn chủ nhiệm khoa bận nên để cô . Ngoài dự kiến của Kiều Vãn Tình chính là vị chủ nhiệm khoa trẻ, hơn nữa còn trai. Anh mặc một cái áo blouse trắng, đeo một cái kính gọng vàng tăng thêm vài phần văn nhã, phong thái của bác sĩ hệ cấm dục trong tiểu thuyết ngôn tình.
Nhìn thấy cô, chủ nhiệm khoa mỉm : “Kiều Vãn Tình, lâu gặp.”
“???” Tuy rằng qua bác sĩ trai, nhưng trong ấn tượng của nguyên chủ thì cô nhớ rõ là ai.
Là một gương mặt lạ lẫm.
“Nhìn vẻ mặt của chắc là nhớ rõ tớ ,” Chủ nhiệm khoa cũng so đo vấn đề , , “Cậu đây .”
Kiều Vãn Tình , chút ngượng ngùng: “Cái đầu của tương đối nhỏ, nhớ rõ .”
Chủ nhiệm nhẹ giọng , kéo ghế cho cô, rót cho cô một ly nước, : “Bạn cấp hai, Hoàng Khoa Vĩ. Chắc là quên .”
Kiều Vãn Tình cố gắng lục trí nhớ của một , đúng là chút ấn tượng với , : “Hoàng học bá* đúng ? Tớ nhớ rõ.”
*học bá: học siêu siêu giỏi á ~
“Đừng gọi là học bá,” Hoàng Khoa Vĩ xua tay, “Tớ dám nhận.” “Cậu còn trẻ như chủ nhiệm của một khoa, còn dám
nhận.” Kiều Vãn Tình , hỏi, “Cho tớ hỏi, tình hình hiện tại của hai tớ như thế nào, nặng lắm ?”
“Vết thương đầu khá nặng, cần viện điều trị. Còn những chỗ khác thì cũng vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc đầy đủ thì thể từ từ hồi phục , cần lo lắng.”
Đều là bạn học cũ nên Kiều Vãn Tình cũng vô cùng tự nhiên, hỏi: “Không cần chuyển viện đúng ?”
Hoàng Khoa Vĩ , : “Bạn học Kiều Vãn Tình, tin tưởng bạn cũ của bạn là các bác sĩ ở các bệnh viện khác hơn thế?”
Sau khi chắc chắn hai vấn đề gì khác, Kiều Vãn Tình yên lòng. Hai chuyện thêm vài ba câu, trao đổi phương thức liên hệ. Sau đó Kiều Vãn Tình khỏi bệnh viện, đến đồn cảnh sát của thôn.
Vì hai bên đều thương, cũng nhân chứng. Cảnh sát bên cũng chỉ với cô là vụ án đang trong quá trình xử lý, bảo cô về nhà chờ, cái gì mới mới sẽ liên hệ với cô.
Kiều Vãn Tình cũng biện pháp nào khác. cô nhớ rõ cháu trai của bà chủ của Nông Gia Nhạc ở đồn công an nên thể nhờ bà đánh tiếng giúp cô một chút.
Cho nên khi rời khỏi đồn công an, Kiều Vãn Tình Nông Gia Nhạc.
Bà chủ Thái cũng kể qua về sự tình của nhà bọn họ, vô cùng đồng cảm với cô. Bà cũng thoải mái giúp cô gọi cho cháu , còn bảo đầu bếp của tiệm một ít món cùng canh xương hầm đưa Kiều Vãn Tình mang về cho hai cô ăn.
Kiều Vãn Tình cảm ơn bà chủ Thái mang đồ ăn về bệnh viện.
Vốn dĩ buổi tối Kiều Vãn Tình định ở chăm sóc hai để mợ hai về. Hôm nay bà cùng bà nội Kiều đều dọa sợ, hiện tại khẳng định cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt, cần nghỉ ngơi.
mợ hai khăng khăng bảo cô về. Cô còn Khẩu Khẩu đang ở nhà.
Kiều Vãn Tình lay chuyển mợ hai nên đành mang Khẩu Khẩu về .
Vì sự việc nên Kiều Vãn Tình nhờ dì Lý tìm hộ một tin cậy để thuê hái rau mang đến trường học. Tạm thời nhà cô bán cho trấn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-34.html.]
nữa, để bọn họ mua bên ngoài. Nếu sợ mấy cam lòng, tiếp tục đến gây phiền phức.
Mấy quán mua rau nhà Kiều Vãn Tình sự việc ở nhà cô đều vô cùng thông cảm cho cô.
Hôm , Kiều Vãn Tình bữa sáng cùng cơm trưa mang đến bệnh viện huyện, bà nội Kiều thì ở nhà bế Khẩu Khẩu. Hôm qua lúc Kiều Vãn Tình về thì hai còn đang ngủ, đến hôm nay mới tỉnh .
“Làm mắt cháu sưng như ? Khóc hả?” Cậu hai Kiều Vãn Tình , “Cậu hai của cháu việc gì. Phúc lớn mạng lớn, chỉ là vết thương nhỏ, đáng ngại !”
Tối qua khi trở về đúng là Kiều Vãn Tình một chút. Chính là thể nhịn mà bật . Cô mợ hai miêu tả cảnh tượng ngày hôm qua, nếu là Hoàng Đại Tiên nhà bọn họ lợi hại thì cũng hai sẽ còn thương nghiêm trọng đến mức nào. Nghĩ cô cảm thấy sợ hãi.
Cô xong thì mất ngủ. Nên hôm nay đôi mắt mới sưng lên.
“Cháu ,” Kiều Vãn Tình chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, “Là cháu liên lụy hai…”
“Cháu khách sáo gì thế,” Cậu hai ngắt lời cô, “Cậu còn thấy may mắn vì cháu đấy. Cháu cháu xem, một cô gái nhỏ trói gà chặt mà đụng loại lý như thế thì cũng sẽ bắt nạt như thế nào. Cậu da dày thịt béo, cân cả hai , mà bọn họ cũng dám đánh c.h.ế.t .”
Mợ hai một bên lấy đồ ăn Kiều Vãn Tình mang tới, một bên hai khoác lác, như vô tình vạch trần ông: “Ông bớt khoác lác một chút cho ! Không hôm qua nào đánh đến bẹp mặt đất xong dậy nổi, dọa chạy tới bệnh viện chân vẫn mềm nhũn cả . Cũng may là A Hoàng giúp đấy! Haizz, cũng cảnh sát sẽ xử lý như thế nào, nhất là trừng phạt bọn xa , mấy đó dám tiếp tục gây chuyện nữa.”
“Bọn họ sẽ trừng phạt,” Kiều Vãn Tình , “Mợ hai đừng lo lắng. Cậu hai ở đây dưỡng thương thật , cháu sẽ xử lý chu đáo.”
Cậu hai yên tâm: “Có lẽ bọn họ sẽ còn tìm tới để gây phiền phức, cháu đừng chạy lung tung. Nhỡ bọn họ cam lòng, cháu chỉ là một cô gái…”
Mợ hai cũng : “Cảnh sát họ sẽ giải quyết thỏa. Cháu vẫn nên về nhà ngốc cùng A Hoàng, gõ cửa cũng nên mở . Chờ khi nào việc lắng xuống .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Vãn Tình thấy hai bọn họ sợ hãi, an ủi bọn họ, : “Không nghiêm trọng như ạ. Hiện tại là xã hội pháp quyền, bọn họ mà dám động đến cháu một chút thôi là cũng chịu trừng phạt . Hơn nữa hiện tại là thời điểm hai bên đang chờ đợi phán quyết, nếu bọn họ mà động thủ thì càng trở nên đuối lý hơn.”
Nói thêm với hai vài câu, Kiều Vãn Tình liền khỏi bệnh viện.
Cảnh sát mà bà chủ Thái quen cũng đánh tiếng bên . Vụ án giao cho bên khác xử lý, ở bên tiếng gió nhưng cũng nhiều lắm. cũng khéo léo nhắc nhở cô là kết quả chỉ sợ cũng lạc quan cho lắm.
Sở dĩ đối phương dám kiêu ngạo như là do quan hệ bên trong.
Thực tế họ lợi hại bao nhiêu thì . kết quả xử lý cuối cùng thì tám chín phần là hai của Kiều Vãn Tình động thủ , cùng với thú cưng trong nhà đả thương khác. Chẳng những hai gánh trách nhiệm, Kiều Vãn Tình cũng chịu trách nhiệm bồi thường do thú cưng nhà khác thương.
Hơn nữa chồn là loài động vật quốc gia bảo vệ, nuôi chồn còn lấy giấy chứng nhận. Tuy rằng chuyện bình thường sẽ nhắm một mắt mở một mắt quan tâm nhà cô nuôi cái gì.
hiện tại xảy sự việc như , Kiều Vãn Tình cũng gánh trách nhiệm. Tuy cũng nghiêm trọng đến mức là phạm tội nhưng chắc chắn sẽ phạt tiền.
Lần đầu tiên Kiều Vãn Tình gặp loại chuyện , cô ngơ ngác. Rõ ràng bên cô là lý, bắt nạt như ?
Cô cam lòng. Nếu thật sự phán quyết như thì cô sẽ mời luật sư thưa kiện, lấy pháp luật để chuyện.
Đối phương với cô rằng chắc dùng pháp luật để sẽ thành công, còn tốn nhiều tiền, bằng một sự nhịn chín sự lành, cứ coi như bản xui xẻo .
Lời lòng Kiều Vãn Tình nguội lạnh. Lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Vì chuyện mà Kiều Vãn Tình gầy một vòng. Cái cằm của cô vốn nhọn càng nhọn thêm.
Bà nội Kiều thấy mỗi ngày cô đều chạy qua bệnh viện bán rau, còn nghĩ cách để liên hệ luật sư, : “Nếu thì chúng nhờ nhà Kiều Tân Đức. Con của nó hình như cũng khá địa vị đó.”
Kiều Tân Đức chính là chú họ ngày chiếm đất nhà Kiều Vãn Tình. Sau đó Cố Yến Khanh với cô sẽ giúp cô giải quyết. Cũng dùng thủ đoạn gì mà cuối cùng đối phương cũng tìm họ để gây phiền phức nữa.
Kiều Vãn Tình thà rằng bồi thường cho mấy còn hơn hạ xuống xin nhà Kiều Tân Đức.
“Thôi ạ, cháu nghĩ cách khác.”
“Thế Cố ? Bà thấy nhờ cũng đấy chứ? Không là tiền ? Nhỡ biện pháp?”
Từ khi Kiều Vãn Tình từ chối lời tỏ tình, Cố Yến Khanh gần hai tháng liên hệ gì với cô . Bây giờ cô da mặt dày liên hệ …
Vẫn là nghĩ cách khác .
Kiều Vãn Tình : “Không việc gì bà ạ, cháu sẽ nghĩ cách khác. Bà đừng lo lắng, bà cứ yên tâm giúp cháu chăm sóc Khẩu Khẩu là .”
“Cháu cứ như sẽ cho sức khỏe.”
“Không ạ. Cháu còn trẻ mà. À bà ơi, cháu đến vườn rau tưới rau một chút nhé, bà giúp cháu trông nồi canh xương hầm với ạ.” Canh xương hầm đó là cô hầm để tí nữa mang lên bệnh viện cho hai uống.
Bà nội Kiều gật đầu : “Được.”
Chờ khi Kiều Vãn Tình rời , bà nội Kiều đặt Khẩu Khẩu ở thảm tìm kiếm một lúc, tìm một tấm danh . Sau đó bà bế Khẩu Khẩu đến nhà dì Lý.
Dì Lý đang ở nhà băm ớt cay để tương ớt, thấy bà nội Kiều tới, dì Lý rửa sạch tay , : “Sao hôm nay thím rảnh rỗi qua nhà cháu ? Thế việc nhà thím giải quyết ạ?”
“A nha ~” Không chờ bà nội Kiều chuyện, Khẩu Khẩu thấy quen vô cùng vui vẻ kêu thành tiếng.
Dì Lý : “Hôm nay Khẩu Khẩu vui vẻ như ? Có việc gì vui ?”
Lúc cả nhà bọn họ đều lo thì chỉ bạn nhỏ Khẩu Khẩu sự đời vẫn mỗi ngày vui vui vẻ vẻ ăn uống no nê như cũ, khác nhọc lòng.
“Làm gì chuyện gì vui ,” Bà nội Kiều thở dài : “Hiện tại khả năng kết quả là hai của con bé, còn cả A Hoàng nhà thím cố ý động thủ đả thương , gánh vác phần lớn trách nhiệm, còn bọn họ chỉ gánh một phần nhỏ thôi. Nghe đối phương còn đòi 15 vạn tiền bồi thường. Tuy kết quả thật sự sẽ như thế nào, khả năng chắc cũng đòi bồi thường nhiều đến như , nhưng nhất định là cũng mất vài vạn .”
“Nhiều như ạ? Nhà thím chỉ thím cùng Tình Tình, còn Khẩu Khẩu nữa, kiếm chút tiền cũng chẳng dễ dàng gì . Bọn họ ngoạm nhiều như thế sợ nghẹn c.h.ế.t hả?” Dì Lý phẫn nộ .
“Bọn họ quan hệ, còn biện pháp nào khác. Trời ạ,” Bà nội Kiều , cầm tấm danh trong tay đưa qua: “Hoa Sen, cháu gọi giúp thím dãy ?”
“Dạ, ạ.”
Dì Lý lấy điện thoại của đó bấm dãy danh . Bà nội Kiều cầm lấy điện thoại, khẩn trương. Không để bà chờ lâu, điện thoại kêu lên vài tiếng, đối phương bắt máy.
Microphone truyền đến giọng lạnh lùng của đối phương: “Alo, xin chào.”
Điện thoại của dì Lý là điện thoại cục gạch kiểu cũ, âm thanh quá rõ ràng. Khẩu Khẩu bà nội Kiều bế, loáng thoáng giọng của đối phương, lập tức vui vẻ đông tây tìm kiếm, trong miệng sung sướng kêu lên: “Ba ba ba ba ba!”