Tiếng của thằng nhóc quê mùa Khẩu Khẩu ngượng ngùng, rúc rúc chân , duỗi tay mân mê hoa văn áo cô.
“Khẩu Khẩu mấy tháng ?” Vợ của Lục Vân Thâm, cũng chính là của Ca Cao, Dư Sơ hỏi.
“Thằng bé một tuổi hai tháng .” Kiều Vãn Tình trả lời.
“Thằng bé lớn nhanh thật. Đứa nhỏ nhà em đều thích ăn cơm, lớn hơn Khẩu Khẩu một tuổi mà cũng chỉ cao như thằng bé.”
Kiều Vãn Tình thấy đứa lớn nhà bọn họ cũng đúng là nhỏ thật, mà ngờ nó hai tuổi luôn.
Mấy ở đây gần như đều nên một đống đề tài để chuyện, nhanh họ quên béng luôn Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu đang nôi của Ca Cao cô bé bỗng duỗi tay sờ sờ mặt cô.
Hành động của tất cả đây đều giật , phản ứng đầu tiên của là nghĩ Khẩu Khẩu đang định đánh Ca Cao. Mẹ Ca Cao thấy sợ tới mức ngay dậy ôm Ca Cao lên. Khẩu Khẩu chỉ duỗi tay sờ sờ mặt cô bé thôi, đó chạy lạch bạch về.
“Làm sợ chết, còn tưởng thằng bé định đánh Ca Cao cơ.” Kiều Vãn Tình thấy với .
“Sao sờ lung tung thế nhỉ?”
“Chắc là còn nhỏ nên thằng bé tò mò thôi.”
Khẩu Khẩu trở thành đề tài bàn tán, chạy chỗ Kiều Vãn Tình, : “Em gái, em gái thật, thật ngoan!”
Kiều Vãn Tình cũng đoán lúc nãy định gì. Vốn dĩ xung quanh chút hổ. Nghe Khẩu Khẩu thì cô vui vẻ ôm nó trong ngực, dùng mặt cọ cọ nó: “Khẩu Khẩu thích em gái hả?”
Khẩu Khẩu gật đầu: “Thích.”
“Từ khi còn nhỏ dạy con sờ loạn thứ xung quanh. Bởi lẽ nếu nó sờ linh tinh xung quanh những thể chính thương mà còn thể hỏng một thứ quý giá đó.” Một phụ nữ khá lớn tuổi , mấy xung quanh hùa theo.
Kiều Vãn Tình cũng hiểu điều đó, nhưng Khẩu Khẩu còn nhỏ như , thể chạm cái gì. Hơn nữa nó chỉ sờ Ca Cao thôi, cũng chẳng việc gì đáng trách mắng cả. Vì thế cần nặng lời đến .
Cho nên Kiều Vãn Tình nhịn giúp Khẩu Khẩu: “Khẩu Khẩu còn nhỏ, hiểu mấy thứ đó.”
Người phụ nữ : “Không cần lấy cớ là còn nhỏ. Nếu dạy thì nó sẽ . Lần nó chạm linh tinh mắng nó. Nếu nó sẽ càng vô phép tắc hơn nữa. Da mặt của Ca Cao mỏng manh, nhỡ chạm linh tinh thương thì ?”
Dư Sơ xong chút cạn lời, khó xử : “Làm gì đến mức đó, thím đừng dọa Vãn Tình, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm một chút cũng bình thường thôi.”
“Đây chẳng là dọa, là vấn đề giáo dục,” Một phụ nữ khác trông khá trẻ , “Nhất định dạy dỗ mấy đứa nhỏ từ khi chúng còn bé. Hơn nữa Khẩu Khẩu cũng gần tuổi rưỡi , chẳng còn bé bỏng gì nữa. đây cũng là đầu Vãn Tình , lẽ Yến Khanh cũng quá để tâm tới vấn đề , dạy dỗ nó cẩn thận. Về nhớ chú ý hơn là .”
Vân Mộng Hạ Vũ
“ đúng,” phụ nữ già phụ họa, “ mà mấy đứa nhỏ cả ba cả dạy dỗ mới học mấy cái .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-67.html.]
Kiều Vãn Tình mấy kẻ xướng họa, chửi thầm trong lòng. Mấy kẻ rõ ràng lấy đứa nhỏ cái cớ để chỉ trỏ cô kết hôn thai.
Ngay lập tức Kiều Vãn Tình cảm thấy chút vui. Tuy rằng chẳng sai, nhưng mà châm chọc thẳng mặt vẫn vô cùng khó chịu.
“Khẩu Khẩu, về con sờ mó linh tinh nữa ?” Cô gái khá trẻ tuổi với Khẩu Khẩu, “Nếu mà sờ linh tinh em gái thương thì con sẽ đánh tay nhỏ của con đó. Đánh tay nhỏ ? Rất đau đó nha!”
Khẩu Khẩu rúc trong n.g.ự.c Kiều Vãn Tình. Nhìn thấy mấy lạ vẫn chút thẹn thùng.
“Có lẽ thằng nhóc trải việc đời bao giờ nên mới nhát gan như ý nhỉ?” Bà thím trung niên .
“Thím họ!” Thấy mấy càng càng quá đáng, Dư Sơ nhịn cao giọng, “Hai nữa là cháu sẽ giận đó!”
Nghe hai mới ngượng ngùng ngậm miệng . Kiều Vãn Tình cũng còn hứng thú chỗ chơi nữa. Nếu cô thì cô còn nhịn , nhưng Khẩu Khẩu chỉ sờ mặt Ca Cao thôi mà mấy Khẩu Khẩu ngoan đủ các thứ linh tinh, cô cũng tức giận.
là Khẩu Khẩu thấy việc đời nhiều, nhưng tuyệt đối là một nhóc nhát gan. Chỉ là Khẩu Khẩu khá thẹn thùng mà thôi.
Hơn nữa tự cao nhưng cô cũng phương diện giáo dục, cô dung túng Khẩu Khẩu, cũng quá hà khắc với thằng bé. Vì phận vai ác của nó ở tương lai, sợ thằng bé lầm đường lạc lối hoặc thể
nảy sinh các ý nghĩ đen tối nên riêng phương diện giáo dục, cô càng cẩn thận hơn.
Điểm thì Cố Yến Khanh cũng giống cô, chiều chuộng nhưng cũng hà khắc.
Kết quả mấy bảo Khẩu Khẩu hư, còn ám chỉ là thằng bé dạy.
“Vãn Tình, mấy thím lựa lời, chị đừng để trong lòng.” Dư Sơ với Kiều Vãn Tình, thèm tới bà thím của đang đen cả mặt. Dư Sơ Khẩu Khẩu, , “Khẩu Khẩu thích em gái hả? Nếu thế thì cháu đây sờ em thêm mấy cái nào, em gái cũng thích Khẩu Khẩu.”
“Không cần ,” Kiều Vãn Tình miễn cưỡng với Dư Sơ, “Chị mang Khẩu Khẩu ngoài chơi một chút, cứ chuyện .”
Nói cô cũng thèm ngoảnh đầu , bế Khẩu Khẩu rời . Trước khi cô còn bảo cô lòng hẹp hòi, nhưng Dư Sơ chặn miệng.
Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu khỏi phòng. Trong phòng khách nhiều vị khách cô gặp qua bao giờ, cũng thấy Cố Yến Khanh ở chỗ . Không chạy chỗ nào . ở chỗ hút thuốc, mùi khó ngửi.
Hôm nay trời nhiều mây, bên ngoài cũng nóng nên Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu sân chơi.
Ở chỗ mấy Kiều Vãn Tình tức đến hộc máu, nhưng thằng nhóc Khẩu Khẩu chẳng gì vẫn tươi vui như thường.
Sân của Lục gia lớn, hơn nữa thiết kế . Lúc tất cả đều trong nhà, ở đây ai nên Khẩu Khẩu còn thẹn thùng nữa mà chạy nhảy trong sân như con ngựa hoang.
Kiều Vãn Tình thở dài, chút nghi ngờ Cố Kính Chi bảo hai tới nơi để mấy họ hàng đả kích vài câu nhanh chóng kết hôn .