Đạo diễn Đường thường là về trễ nhất, ông đây, thấy Sở Phi Niên vẫn xích đu thì hỏi: “Phi Niên, về hả?”
“Đang đợi Tinh Hà.”
Đạo diễn Đường nghi ngờ : “Tinh Hà về mà, mấy phút , quần áo mà luôn…”
Sở Phi Niên xong lời ông thì dậy, cô về phía miếu, mà cô đến phòng hóa trang, gần thì mùi tanh hôi xông mũi, nháy mắt, Sở Phi Niên đổi sắc mặt.
“Sao ?” Đạo diễn Đường gần, lên tiếng hỏi.
Sở Phi Niên lắc đầu: “Không , ông về , để ở đây một chút.”
Cô tiến màn đêm, đạo diễn Đường cô , tất nhiên lo lắng gì cả, xoay gọi những khác về cùng.
Sau khi tiến màn đêm, cô rừng, hề ngừng , khi trong mắt của cô đổi thành hai màu bạc và vàng kim, mái tóc đen dài như thác đổ, tay áo rộng dài xoay tròn, mây vàng thêu ở tay áo bay phập phồng.
Trước đó vì để tránh phiền phức nên cô che giấu quần áo và màu mắt, bây giờ hiện bộ.
Trong núi sâu, Úc Tinh Hà vốn nên về phòng thì đang chạy trong rừng, đằng một bóng như ẩn như hiện, quan tâm đuổi theo thế nào, nhưng bóng luôn giữ một cách nhất định với , gần xa.
“Phi Niên!” Úc Tinh Hà vịn cây thở hổn hển, chỉ dám dừng một chút đuổi theo.
Trong mắt , bóng chính là Sở Phi Niên, mà hình như Sở Phi Niên đang đuổi theo ai đó, nên cho dù gọi thế nào cũng .
15 phút , Úc Tinh Hà hụt chân, lăn xuống dốc, lấy tay ôm đầu, lăn một hồi thì xuống đến chân dốc, nhưng ở là một đầm lầy, sâu bao nhiêu, khi rơi xuống thì tạo tiếng động lớn, càng xuống tốc độ càng nhanh.
Úc Tinh Hà kịp thời phản ứng , nín thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-134.html.]
Khi lăn xuống dốc ở tư thế nghiêng, cho dù cố gắng giảm tốc độ xuống, thể tránh khỏi nó, mùi bùn tanh hôi nhanh chóng xộc mũi .
“Tinh Hà.” Giọng của Sở Phi Niên vang lên đằng .
Úc Tinh Hà ngẩng đầu, thấy Sở Phi Niên từ vũng lầy , chầm chậm đến, đột nhiên thả lỏng, miệng há to, cô đừng đến đây, nhưng bùn chui miệng , sặc đến mức ho mấy .
Sau khi ho mấy , thì khiến lăn xuống càng nhanh hơn.
Khi mắt sắp bùn bao phủ, Úc Tinh Hà thấy Sở Phi Niên chạy đến gần , đưa tay ôm hai cùng chìm trong đầm lầy: “Đừng sợ, sẽ luôn ở cùng …”
Từ đến giờ Úc Tinh Hà từng ngữ khí dịu dàng như thế của Sở Phi Niên, nhưng chờ rơi xuống đáy thì một tiếng rít chói tai chui lỗ tai .
Chớp mắt thấy phía ánh sáng truyền , lăn về .
“Đây là thứ gì?” Sư cô Vương ôm mặt cách mấy bước mặt , một bên mặt bùn đen phun ngừng, nửa mặt bên thì đầy sự oán độc.
Ở giữa sư cô Vương và Úc Tinh Hà là một con mèo màu vàng kim.
Có điều, màu vàng kim của nó phai nhạt nhiều, nó dính ít bùn đen, nhưng bùn đen như vật sống, đang dần dần nuốt lấy mèo vàng kim.
con mèo vàng kim luôn chắn mặt bảo vệ .
Úc Tinh Hà ôm ngực, hít hà, mũi mùi tanh hôi, bây giờ đỡ hơn, mắt sáng rực.
Anh rơi đầm lầy, tất cả những chuyện khi nãy là ảo giác, bao gồm Sở Phi Niên chạy phía cũng là ảo giác.
Kim quang giúp thoát khỏi ảo giác chèo chống lâu, đó nhanh chóng tán loạn, còn sư cô Vương thì dữ tợn, mắt chằm chằm Úc Tinh Hà: “ thích cơ thể của , nếu nhờ con mèo , bây giờ chúng là một thể, nhưng , bây giờ thể …”