Bà xong, đàn ông phía chằm chằm Sở Phi Niên rộ lên, răng ông vàng khè: “Không lấy tiền của cô.”
“Được.” Sở Phi Niên gật đầu đồng ý, lúc lên xe cô cảm ơn nữa: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, chúng là tổ chức công ích của trường học, đến thôn Tùng An để xác minh tình hình trẻ con trong thôn, để đăng ký…” Người phụ nữ trung niên , rõ 4 họ đến đây gì.
Bây giờ là tháng 9, nhiều trường học khai giảng.
Thực năm nay danh sách học sinh trợ cấp , nhưng mà trẻ con trong thôn Tùng An đến trường, phần lớn nhà dân ở đây nghèo rớt mồng tơi.
Vì bọn họ tạm thời đến thôn , tình hình cụ thể ở đây, nếu thể thì hy vọng thể khiến bọn nhỏ đến trường quốc khánh.
Quốc khánh Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là ngày 1/10 hàng năm.
“Tổ chức của chúng lớn, hàng năm mỗi khi danh sách trợ cấp định , mấy đứa nhỏ sẽ đến nhận, những đứa trẻ đến báo danh thì bên sẽ thúc giục chúng đế, mấy đứa nhỏ nhất định đến trường…” Cô gái cột tóc đuôi ngựa , một cách tự hào.
Hàng năm, những đứa trẻ thất học sự giúp đỡ của bọn họ đều thuận lợi nhập học, cảm giác thành tựu là sức mạnh của bọn họ, mặc dù mỗi đều trèo non lội suối vất vả, nhưng mà so với cảm giác thành tựu thì những việc đáng giá.
Chỉ là…
Cho dù hàng năm bọn họ đến nhiều nơi, nhưng mỗi năm đều những đứa trẻ đến trường.
Chàng trai đối diện Sở Phi Niên thở dài : “ hy vọng tờ danh sách mỗi ngày chúng nhận chỉ còn một tờ giấy trắng.”
“ , cô đến thôn Tùng An gì?” Cô gái cột tóc đuôi ngựa hỏi Sở Phi Niên.
Sở Phi Niên nghiêng đầu : “ đến tìm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-140.html.]
Xe đường xóc nảy liên tục, đường còn khó hơn đường lên núi Long Hưng, cũng may xe vài , đường nên khó chịu lắm.
Thông qua cuộc chuyện thì Sở Phi Niên phụ nữ trung niên họ Cát, bọn họ gọi là cô Cát, mà hai cô gái và trai là sinh viên đại học, là tình nguyện viên, gần đây một trường đại học, chuyện ở nơi , nên xung phong nhận việc.
Trong 3 sinh viên đại học, cô gái cột tóc đuôi ngựa tên là Nhạc Văn, cô gái là bạn cùng ký túc xá của cô , tên là Đinh Lan, còn trai học một khóa, cũng khác ngành, tên là Hạ Thành.
Trước khi mặt trời xuống núi, cuối cùng bọn họ đến thôn Tùng An.
Trên núi khắp nơi đều là bắp, chỗ thì hái , chỗ thì phơi đầy đất, xe lam lái trong thôn, đường mấy đứa nhỏ ló đầu , trông thấy mấy Sở Phi Niên xe thì chạy theo.
Còn mấy đứa nhỏ xuống nhặt đá ném xe.
“Mấy đứa nhỏ …” Hạ Thành tránh thoát, mấy viên đá rơi chân bất đắc dĩ .
lúc , thêm 3 viên đá ném đến, mấy đứa nó chạy đến hì hì, nhặt đá lên ném nữa.
Sở Phi Niên định xuống xe, một hòn đá từ phía đối diện ném đến, Hạ Thành vội vàng vươn tay kéo cô : “Cẩn thận!”
Câu xong, thì thấy Sở Phi Niên vươn tay chụp hòn đá.
Cô cụp mắt viên đá trong tay, mặt bình tĩnh, ngẩng đầu đứa trẻ , hừ một tiếng: “Quả nhiên, đời đứa trẻ nào cũng đáng yêu.”
Khi cô dứt lời, viên đá trong tay cô hóa thành bột phấn, bay theo gió.
Mấy đứa trẻ sợ hãi hét lên, vội vàng chạy .
Hạ Thành thấy cảnh cô bóp viên đá bằng tay , trợn tròn hai mắt, nuốt nước miếng vài , một lúc lâu mới một câu: “Trâu bò.”