Ba cô giáo Cát phía nên thấy, cũng Sở Phi Niên gì, nhưng mà, cuối cùng những đứa trẻ đó nghịch nữa, khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
“ tìm , tạm biệt.” Sở Phi Niên với bọn họ, xoay trong làng.
Thôn Tùng An lớn, chỉ hơn 10 hộ gia đình, nhưng phân tán khắp nơi, nhà vẫn còn là nhà gạch, trong thôn chỉ vài con chim, Sở Phi Niên còn thấy một con ch.ó gầy trơ xương, con ch.ó thấy cô thì nhe răng, nước miếng chảy xuống, nó hung ác, như thể ăn thịt .
Sở Phi Niên nó, cô thầm nghĩ, con ch.ó còn to gan hơn Hồ Nhàn.
khi cô sang nó thì con ch.ó cụp đuôi chạy trốn, Sở Phi Niên theo hướng con ch.ó chạy trốn, bao lâu, hình như đến cuối thôn, cô dừng chân, đàn ông cởi trần đen thui lưng cô.
“Trời sắp tối , còn sớm nữa, buổi tối cô chỗ ngủ ? Nếu thì thể đến nhà ở, thu tiền.”
Người đàn ông cô chằm chằm, giọng khàn đặc, tiếng địa phương xen lẫn tiếng phổ thông, xong thì : “ các cô đến thôn vì chuyện của mấy đứa nhỏ, các cô là , tiền các cô.”
Tựa hồ Sở Phi Niên trở thành cùng với mấy cô giáo Cát.
Sở Phi Niên im lặng ông một lúc gật đầu đồng ý: “ tìm thêm một chút, khi nào tối hẳn thì đến tìm ông.”
“Haiz, .” Người đàn ông tươi rói, lộ hàm răng vàng khè: “Nhà ở đây, chuyện gì thì cô cứ đến tìm .”
Ông chỉ ngôi nhà bên cạnh cho Sở Phi Niên, , nhà ông ở cuối thôn.
Cũng hẳn là cuối thôn, nhà đàn ông là một sườn núi nhỏ, thể loáng thoáng thấy một căn nhà sườn núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-141.html.]
Người trong thôn còn ít hơn so với tưởng tượng, mấy căn nhà rỗng tuếch, ở, khi bốn cô giáo Cát đến cuối thôn thì trời tối, Hạ Thành cầm một cái máy , thì thấy Sở Phi Niên ở sườn núi xa.
“Đây là Phi Niên đúng ?” Hạ Thành nhỏ giọng hỏi.
Đinh Lan chạy đến, vẫy tay với Sở Phi Niên đang sườn núi: “Phi Niên! Sao cô lên đó? Cô tìm ?”
Thôn trưởng cùng cô giáo Cát ngẩng đầu lên, cũng thấy Sở Phi Niên đang đó: “Cô gái đó cùng đúng ?”
“Không , gặp đường mà thôi.” Cô giáo Cát một tiếng, danh sách tay : “Cô đến thôn tìm , thôn trưởng, trong thôn đến nơi khác, chẳng lẽ về nữa ?”
“Không.” Thôn trưởng lắc đầu thở dài, hút cuốn t.h.u.ố.c lá sợi, : “Thế giới bên ngoài , cái gì cũng , ai ngoài cũng về, chỉ còn mấy chúng ở đây với đám trẻ, trông coi gốc rễ của thôn Tùng An.”
Đối với chuyện cô giáo Cát hề bất ngờ, bà nghề nhiều năm như , chỗ hẻo lánh hơn cũng đến, thấy tình huống nhiều .
Thôn trưởng thêm vài câu, chuyển đề tài sang Sở Phi Niên: “Vậy cô gái đến tìm ai?”
“Không .” Cô giáo Cát lắc đầu.
Sở Phi Niên lâu sườn núi, khi Đinh Lan đến thì cụp mắt cô : “Tìm .”
“À , cô ở đây bao lâu? Ngày mai chúng sẽ .” Đinh Lan .
Hạ Thành cũng cầm camera đến: “Trong thôn chỉ một một chiếc xe 3 bánh, cách mấy hôm ông sẽ ngoài một chuyến, nếu xe 3 bánh thì cô dậy 6 giờ sáng, sẽ một chuyến xe buýt đến đây.”
Trước khi đến thôn Tùng An bọn họ tìm hiểu nơi kỹ, hiểu rõ nơi đây hơn Sở Phi Niên.