Không bao lâu , một cái bóng trắng xuất hiện lưng cô, tóc đen rối tung, mắt chảy đầy máu: “Nếu cô để cho xong chuyện, đảm bảo đàn ông sẽ sợ tới mức bất lực, thứ dùng luôn, còn chuyện cô cam kết với …”
Khi con quỷ chạy xa, Sở Phi Niên cầm đuốc tìm ba Hạ Thành.
Khi ba bọn họ đang ngủ, Sở Phi Niên gọi dậy theo cô.
“Bây giờ chúng ?” Hạ Thành ngáp một cái, tò mò hỏi.
Sở Phi Niên : “Đến núi giúp đào một thứ.”
“Đào gì ? Sao đào lúc nửa đêm khi ngủ hết?” Đinh Lan thuận miệng hỏi.
Sau khi hỏi xong, chẳng tại ba cùng rùng một cái.
Sở Phi Niên gì thêm nữa, bọn họ , nghĩ thầm dù cũng đến đây , bọn họ tò mò Sở Phi Niên định đào cái gì, cho dù gì đó sai lầm, ba chọi một tất nhiên bọn họ sợ.
mà khi bọn họ theo Sở Phi Niên đến nghĩa địa thôn thì cả ba trở nên luống cuống.
“Này… Cái gì thế … Chúng đến nghĩa địa đào thứ gì ?” Đinh Lan và Nhạc Văn dựa sát , tay run rẩy hỏi.
Mặc dù Hạ Thành run, nhưng cũng sát hai , chằm chằm Sở Phi Niên, sợ khi Sở Phi Niên đầu thì biến thành khuôn mặt trắng bệch như ma.
Sở Phi Niên đến một nấm mồ thì ngừng , một nấm mồ bia mộ, nương theo ánh trăng bọn họ thấy nấm mồ cắm một cây dù, cây dù rách rưới, rõ ràng sắp nát luôn .
“Đến đây đào .” Sở Phi Niên , đưa cuốc cho Hạ Thành, cô đẩy Hạ Thành đến nấm mồ bổ sung thêm: “Đào sống.”
Một lát , Hạ Thành giơ cuốc nỗ lực đào đất, Đinh Lan và Nhạc Văn cũng tìm một cành cây vội vàng giúp đỡ, đào hoảng sợ hỏi: “Trong thật sự chôn sống ? Tại chôn sống? Chúng nên báo cảnh sát ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-143.html.]
“Ở đây sóng.” Sở Phi Niên cầm điện thoại: “Muốn báo cảnh sát thì cứu báo .”
Đinh Lan run rẩy hỏi: “Vậy cô ở đây chôn sống?”
Vừa hỏi xong, Sở Phi Niên kịp trả lời thì Hạ Thành ném cuốc xuống, gọi họ: “Đã đào .”
Bọn họ thật sự đào một , chính xác hơn là một và một thi thể.
“Má ơi, quen nhỉ?” Hạ Thành bật nắp quan tài lên, bộ xương trắng dọa sợ, mà mắt chằm chằm bên cạnh đang nhắm nghiền, mới sợ.
Đinh Lan nhắm mắt dám , Nhạc Văn to gan hơn, thò đầu , xong thì ngẩn : “Chồng ơi?”
“Cái gì?” Hạ Thành và Đinh Lan cùng về phía cô .
Nhạc Văn xác nhận nữa, đó trực tiếp nhào lên, đưa tay kéo Dương Tây đang bên trong : “Thật sự là chồng đấy! Đây là Dương Tây! Chồng !”
“Aaa! Bảo thấy quen mắt, hình nền điện thoại của là cô đúng ? Đây là minh tinh? Tại đặt đây?” Hạ Thành hô lớn, suýt nữa thì hỏi thêm một câu, chồng còn sống chết.
Sở Phi Niên cầm cuốc lên chỉ nấm mồ bên : “Nghỉ ngơi đủ ? Dưới còn một nữa.”
Lần cần Sở Phi Niên giải thích thêm, cô chỉ một vị trí, Hạ Thành bắt đầu đào, cố gắng hơn khi nãy.
Khá may sống ở nông thôn, vì vẫn còn sức để đào tiếp.
Khi Hạ Thành đang đào, Sở Phi Niên lấy tay đặt lên ấn đường của Dương Tây: “Trở về thôi.”
Một giây , Dương Tây ho mấy cái, phun một thứ gì đó màu đen khỏi miệng, cùng lúc đó, sắc mặt vốn trắng bệch của cô dần dần ửng hồng lên, như tưới máu, n.g.ự.c cũng bắt đầu phập phồng hô hấp trở .
“Chồng ơi, chồng chứ?” Nhạc Văn đang , khi thấy Dương Tây hồi phục thì hỏi.