Sau Giấc Ngủ Nghìn Năm, Vạn Sự Đổi Thay - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-07-20 07:32:23
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Phi Niên im lặng nóc nhà, lưng là màn đêm u tối, cô thôn trưởng leo lên núi về, cô nhún chân, tung xuống như một con chim màu đen, một lát thấy bóng dáng nữa, biến thành một làn khói đen tiêu tán thấy.

Người thôn trưởng gọi là “bà” chính là một bà cụ lưng còng, quần dài và áo dài mặc dường như lâu giặt, một tầng bụi bẩn đó, nếp nhăn mặt cũng một lớp bụi bẩn, môi khô nứt, thấy mũi, chỉ thấy hai cái lỗ phía môi.

đôi mắt đục ngầu như những già khác, tóc cũng đen nhánh, bóng loáng cuốn gáy.

Trong từ đường của thôn Tùng An thờ phụng mấy cái bài vị, từ xuống, cùng bài vị nào, mà khi bà đến những tấm bài vị , ngửa đầu vị trí cùng trống , đôi môi khô nứt nhúc nhích, ở đó lẩm bẩm vài câu.

Sở Phi Niên lưng bà , những bài vị một , xung quanh một chút, nhưng tìm thấy Tiểu Kha .

“Tiểu Kha ?” Cô hỏi thẳng vấn đề.

trừng cặp mắt sáng quắc cô, hành động linh hoạt hề giống một già, trong giây phút thấy Sở Phi Niên thì kinh hãi tột độ.

Sở Phi Niên miễn cưỡng sự kinh hãi khuôn mặt nhăn nheo khô quắp , suy nghĩ một lúc hỏi: “Bà ?”

“Đại phu Sở.” Bà từ từ hé môi, run rẩy ba chữ .

Nghe ba chữ cũng hoảng hốt vài giây, xen lẫn chút phức tạp: “Lâu ai gọi như thế… mà…”

Cô im lặng một chút, chằm chằm mắt bà : “Bà đúng ?”

“Quả thực .” Bà cũng kiêng kỵ vấn đề , bà xoay , ngẩng đầu những bài vị tầng tầng lớp lớp , giọng khô khốc: “Đây đều do tự tự chịu, chỉ là ngờ rằng, ngay cả như đại phu Sở, cũng sẽ rơi tình trạng thể luân hồi, ha ha ha…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-145.html.]

bỗng nhiên lớn, tiếng bi thương xen lẫn chút châm chọc: “Ông trời từng mở mắt xem thế gian …”

Sở Phi Niên nhấc chân đến bên cạnh bà , một chỗ ngước lên những bài vị , ánh mắt rơi trống cùng: “Tại chỗ trống ?”

trả lời, chỉ khom lật tấm vải đỏ bàn thờ, lấy một cái bình đưa cho cô: “Đại phu Sở, cô tìm Tiểu Kha, là đứa trẻ đúng ?”

mở cái bình , Tiểu Kha lập tức bay lao n.g.ự.c Sở Phi Niên.

Sở Phi Niên đưa tay đỡ bé, cụp mắt linh hồn của trở nên trong suốt, gì thêm, chỉ xoa đầu an ủi.

Mà bà cụ thẳng lên, hâm mộ cảnh , rộ lên, nhưng tiếng ma quái, nhưng vẫn sự hoài niệm và hâm mộ bên trong: “Đại phu Sở vẫn thích trẻ con như thế.”

thích trẻ con.” Sở Phi Niên ngẩng đầu, về phía bà : “Năm đó nếu như của cô ăn vạ đó, thì quan tâm cô.”

“Còn nữa, khi cô lên, quả thật phiền.” Sở Phi Niên .

Cơ thể bà run rẩy, nhiều định mở miệng gì đó, nhưng một chữ cũng , chỉ vội vàng cúi đầu dụi mắt một cái.

Tiểu Kha lén lút , nhưng thấy mắt bà hề nước mắt, ngay cả chút nước cũng chẳng .

“Đừng , một con rối gỗ mà thôi, .” Sở Phi Niên lấy tay che mắt , đầu bé úp n.g.ự.c cô, để sang nữa.

Cuối cùng bà cũng bình tĩnh , nhỏ giọng : “Đã nhiều năm như , đại phu Sở hề đổi. Chỉ cần những từng gặp cô, nhất định thể nhận cô, như bây giờ… Mấy hôm gặp cố nhân, nhận , nhưng đại phu Sở nhận , khiến vui… vui…”

Loading...