Cô đại sư Dương một chút: “Cậu bé ở đây bao lâu, cũng đến lúc nên đầu thai , sẽ mang hài cốt của bé đến tìm ông.”
Nói xong mấy câu , Sở Phi Niên định thì Tiểu Kha nhào đến ôm chân cô, ngửa đầu lên cô.
Đôi mắt trong veo của bé cô, cơ thể sắp thành trong suốt luôn .
Sở Phi Niên cụp mắt bé, đưa tay xoa đầu bé khẽ : “Tiểu Kha là đứa trẻ ngoan, khi đầu thai, nhất định sẽ sống hơn.”
Khi Sở Phi Niên rời , đại sư Dương Tiểu Kha, ông thở dài : “Để ông tìm vạt tụ âm cho con nhé, con ở trong đó đợi một chút, thể dưỡng bao nhiêu thì dưỡng, còn chuyện công đức… Không thể dễ lấy như .”
khi ông dứt lời, Tiểu Kha lắc đầu với ông , lấy một cây kẹo mút trái cây màu vàng kim từ trong mắt , tít cả mắt.
Đại sư Dương chằm chằm cây kẹo mút trái cây màu vàng kim trong tay bé, nuốt một ngụm nước bọt, mắt đỏ bừng, nhắm mắt niệm Thanh Tâm Chú.
Ông nghĩ thầm, công đức , chẳng trách khi Sở Phi Niên như , rõ ràng cho công đức, mà còn giằng co với ông lâu như .
Khi Sở Phi Niên về đến chỗ Úc Tinh Hà, trời tối, Úc Tinh Hà đang ghế sô pha xem kịch bản, ngày mai chỉ còn một cảnh cần bổ sung, ngày mai thể đóng máy về . Cảnh cuối cùng thuộc làu , lúc cầm kịch bản , ánh mắt hề tiêu cự.
“Đang nghĩ gì đó?” Sở Phi Niên chợt xuất hiện ghế sô pha, đó cô cũng theo , lên trần nhà.
Úc Tinh Hà dọa sợ, ngược mắt sáng lên, cô: “Cô về ?”
“Ừm. Anh ?” Sở Phi Niên đáp một tiếng : “Lại gặp một… À hai quen cũ.”
Úc Tinh Hà dậy, đổi chỗ sang cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Tâm trạng hả?”
Sở Phi Niên nghiêng đầu , đối diện với ánh mắt của , cô ngập ngừng hỏi: “Anh những chuyện của ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-148.html.]
“Có.” Úc Tinh Hà hề do dự, cũng trốn tránh : “Chuyện gì liên quan đến cô, đều .”
Sở Phi Niên hắng giọng, thẳng dậy: “Được , thì cho .”
Khi Úc Tinh Hà trố mắt cô, cô suy tư : “Rất lâu , một ngọn núi một tòa Đạo quán hoang phế, một ngày nọ, đại phu Sở dừng chân tại đó…”
“Tại đại phu Sở lên núi?” Úc Tinh Hà giơ tay lên đặt câu hỏi như học sinh: “Sau khi lên núi tại dừng chân tại Đạo quán?”
“Bởi vì đại phu Sở bản , cứ thế bước , khi đến núi thì hết đường , nữa, đúng lúc cần đợi một , thế là dừng chân tại Đạo quán hoang tàn núi…” Sở Phi Niên liếc xéo một cái: “Anh đừng cắt ngang lời , nếu nữa đấy.”
Úc Tinh Hà lập tức ngậm chặt miệng , còn dùng tay che miệng nữa, hiệu bản sẽ nữa.
Mặc dù cực kỳ hoài nghi Sở Phi Niên bịa chuyện lừa .
Khi dừng chân ở Đạo quán vài ngày, thì đại phu Sở nhặt một đứa trẻ mới sinh, ngày hôm thì mang đứa trẻ về.
“Dưới chân núi một cái thôn, trong thôn một tập tục bắt đầu từ bao giờ, mỗi nhà khi sinh con gái sẽ đưa chúng lên núi, ở núi một đêm, nếu ngày hôm còn sống, thể mang về tiếp tục nuôi lớn, nếu như sống sót, thì do mệnh của đứa trẻ …” Sở Phi Niên khẽ .
Trước khi đại phu Sở đến, bao nhiêu đứa trẻ c.h.ế.t núi.
Mẹ của đứa trẻ con đưa lên núi thì chạy lên núi ngay trong đêm, cả đầy máu, kiên trì, dã thú ăn thịt, chờ đại phu Sở nhặt về.
Sau khi đại phu Sở nhặt hai con về thì rời nữa, chỉ luôn ở trong Đạo quán, đối với trong thôn mà , hai con chắc chắn sói núi ăn thịt.
“Đối với trong thôn mà , trong núi nhiều sơn mị, thì dễ mà ngoài thì khó, bình thường chẳng ai dám tùy tiện lên núi.”
Sở Phi Niên tiếp: “Thế là hai con bọn họ ở núi 3 năm, trong thời gian 3 năm, đại phu Sở đợi , thế là rời khỏi Đạo quán, trong Đạo quán chỉ còn hai con họ.”
Khi đó đại phu Sở hề , khi cô và cô đợi rời bao lâu, thì trong thôn tìm lên núi.