Đạo diễn Hạ chột , lập tức : “Lần do sai, coi như thiếu một ân tình, nếu kịch bản , ưu tiên cho Tinh Hà chọn ?”
Danh khí của đạo diễn Hạ hề kém ông cụ Đường, ông , Hạ Chiêu rốt cuộc ân tình lớn bao nhiêu, vài câu chừng mực cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà cùng .
“Đây dự định ban đầu của đúng ?” Sở Phi Niên hỏi.
Hạ Chiêu ho nhẹ một tiếng : “Không thể là dự định , chuyện vốn do ông sai, nếu như ông chột , ân tình dễ thiếu như thế?”
“Cho nên, hề lo lắng cho đúng ?” Úc Tinh Hà liếc xéo Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu lấy một túi đồ ăn lớn đặt mặt Sở Phi Niên, : “Có Phi Niên ở đây cơ mà?”
Sở Phi Niên từ chối cho ý kiến, thoải mái yên tâm nhận túi đồ ăn.
Chỉ là, Sở Phi Niên nghĩ tới, ngày đoàn phim cùng Úc Tinh Hà, khi trông thấy đạo diễn Hạ dẫn vị đại sư trẻ tuổi đến, đúng là quen của cô.
“Vị là đại sư Khương, đừng thấy đại sư Khương trẻ tuổi mà lo, thật sự là một đại sư bản lĩnh đó. Thứ gì đó dọa nam 2 đại sư Khương đuổi .”
Đạo diễn Hạ tiếp: “Vì để yên tâm, cho nên cố ý mời đại sư Khương ở đoàn phim vài ngày.”
Tiểu Khương vẫn mặc áo bông cũ chào Úc Tinh Hà và Hạ Chiêu, cuối cùng chuyển hướng về Sở Phi Niên, nở nụ ấm áp: “Cô Sở, chúng gặp .”
“Ừm.” Sở Phi Niên đáp một tiếng, cũng về phía : “Hình dáng chó.”
Mấy khác đột nhiên về phía cô, xong Tiểu Khương, đạo diễn Hạ là hiền hòa, chỉ thích , lúc chủ động hòa giải, haha vài tiếng, còn kịp mở miệng, thì Tiểu Khương vẫn tươi như cũ, cướp lời đạo diễn Hạ: “Như .”
Sau khi tản , Úc Tinh Hà đạo diễn Hạ kéo bàn về kịch bản, còn Hạ Chiếu gần Sở Phi Niên hỏi: “Cô và cái tên Tiểu Khương đó quen từ ?”
Hỏi xong thấy đúng lắm, rõ ràng ở núi Long Hưng, phản ứng của Sở Phi Niên và Tiểu Khương giống như quen từ .
“Hai khúc mắc hả?” Hạ Chiêu đổi một câu hỏi khác.
Sở Phi Niên gật đầu chút do dự: “Theo kiểu ngươi c.h.ế.t sống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-161.html.]
Hạ Chiêu giật , Sở Phi Niên, Tiểu Khương cách đó xa, thì phát hiện thanh niên cũng đang sang chỗ họ, nụ mặt từng đổi.
Anh nữa, nhỏ giọng với Sở Phi Niên: “Vậy cô cẩn thận hơn nhé, một , càng thì càng âm hiểm.”
“Ừm.” Sở Phi Niên gật đầu đồng ý.
Cái tên Khương Bình , rốt cuộc hung ác bao nhiêu, cô rõ lắm.
Dù chẳng hề ảnh hưởng đến chuyện cô ghét , cho dù bây giờ đám thi bùn biến mất .
Cuối cùng, ngửi thấy mùi tanh hôi nữa.
Lần gặp ở núi Long Hưng, khi đó cô vạch trần , nhưng lúc , Sở Phi Niên vài việc cần hỏi.
Thế là, khi Hạ Chiêu đầu , phát hiện thấy Sở Phi Niên , sang hướng Tiểu Khương, thì trông thấy Sở Phi Niên sang bên đó. Anh quýnh lên, nghĩ thầm hai khúc mắc ngươi c.h.ế.t sống, chẳng lẽ đánh ngay ở đây, Hạ Chiêu vội vàng chạy qua.
Khương Bình hề bất ngờ đối với việc Sở Phi Niên chủ động sang đây.
Thậm chí vẫn ung dung như thể cô đến nên đây chờ cô.
“Ngay cả thể mà cô cũng mất ? Lăn lộn đến mức kém như ?” Khương Bình mở miệng trào phúng, nhưng hết đến khác vẫn khiến cảm thấy ấm áp như gió xuân.
Ánh mắt Sở Phi Niên lạnh lẽo vô cùng, chào đón : “Sao đạo quán tồn tại?”
Năm đó, khi cô ở đạo quán, còn Khương Bình, mà chuyện cô và Khương Bình quen , là chuyện lâu đó.
Dựa mối quan hệ giữa cô và Khương Bình, càng chuyện cô cho về quá khứ của .
Cái đến thôn Tùng An, hai con Khương Bình đến đạo quán tìm cô, quan trọng hơn là, khi đó hai con họ quen Khương Bình. Nếu hôm ở thôn, họ Khương Bình nhận họ.
“Đạo quán?” Khương Bình nghiêng mặt: “ đến nhiều đạo quán, cô đạo quán nào?”
“Sao vẫn thích chuyện khó như ?” Sở Phi Niên nhịn chọc ngoáy một tiếng.
Khương Bình: “Lúc cô chịu thức ăn cho thi bùn, còn trốn , tất nhiên tìm cô. Cứ thế tìm mãi, tìm đến đạo quán đó, nhiều chuyện thú vị, gặp phụ nữ ăn thịt ruột của , khi cô sắp chết, rằng quen cô, nên thuận tay cứu cô một chút.”