Cảnh sát hình sự đối mặt vô tội phạm, tất nhiên sự bối rối của bà , trong lòng họ hiểu rõ, cộng thêm kẻ buôn xác nhận, và chứng cứ bên phía nhà họ Tào, bằng chứng vô cùng xác thực, vị Lâm phu nhân thể thoát tội.
Lập tức nữ cảnh sát vượt lên , cầm còng 8 chụp tay Lâm phu nhân.
Lúc , Lâm Tử Nghiệp mới lấy tinh thần, kích động kéo Lâm phu nhân , chắn bà , cả giận : “Các gì ? Nói bậy bạ gì đó? Sao vợ của thể chuyện thương thiên hại lý các ?”
Mặc kệ ông kích động thế nào, rốt cuộc Lâm phu nhân vẫn giải về cục cảnh sát.
Mà nửa tháng trôi qua, Úc Tinh Hà đợi Sở Phi Niên về, một mực đợi đến tháng 10. Tạp chí mà và Sở Phi Niên chụp chung tung , mạng tràn ngập lời khen như thủy triều, Hạ Chiêu cầm điện thoại vẫn đang xem lượng tiêu thụ.
Được nửa ngày, thấy lượng tiêu thụ của tạp chí , lúc Hạ Chiêu mới lòng đặt điện thoại xuống, đầu Úc Tinh Hà: “Mặc dù fans của xuất lực nhiều, nhưng lượng tiêu thụ của tạp chí phá vỡ kỷ lục của , công lao chẳng của…”
Đột nhiên ngưng bặt, vươn tay sờ mũi, trong lòng thầm mắng chính nhanh mồm nhanh miệng.
“À, chuyện là, Phi Niên gặp chuyện gì nên chậm trễ, cô thích lên mạng mà đúng ? Nói chừng lúc thấy đánh giá mạng, lẽ cô sắp về .” Hạ Chiêu khuôn mặt chẳng chút vui mừng nào của Úc Tinh Hà .
Úc Tinh Hà cúi đầu xem điện thoại, giao diện điện thoại luôn dừng ở cuộc trò chuyện của và Sở Phi Niên, kéo lịch sử trò chuyện của cả hai WeChat, đoạn đối thoại thể đếm đầu ngón tay.
Kéo xuống , đến ngày mà Sở Phi Niên rời cho đến bây giờ, Úc Tinh Hà gửi bao nhiêu tin nhắn, nhưng Sở Phi Niên bên vẫn trả lời bất kỳ một tin nhắn nào. Thậm chí kiểm tra cả tài khoản Weibo và nick game của Sở Phi Niên, cuối cùng cô đăng nhập là cái ngày cô rời .
Nói cách khác, khi rời khỏi đây, Sở Phi Niên từng động đến mấy thứ , chừng… Ngay cả điện thoại cũng động đến.
“Cái cô Vưu đến chụp tạp chí, gặp gặp cô .” Úc Tinh Hà tắt điện thoại với Hạ Chiêu.
Khi rời khỏi chỗ Úc Tinh Hà, ngày hôm đó Sở Phi Niên rời trực tiếp tìm cô Vưu . Mặc dù gặp mặt, cô Vưu trốn nhanh, nhưng tốc độ Sở Phi Niên lưu ấn ký cô còn nhanh hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-163.html.]
Lần quyết định tìm cơ thể , Sở Phi Niên trực tiếp tìm cô Vưu .
Khi trời tối, cô đến một ngôi biệt thự giữa hồ ở vùng ngoại thành.
Biệt thự đen kịt sáng đèn khi cô đến, cổng cũng mở sẵn.
“Tại là cô?” Cô Vưu từ trong biệt thự thò đầu , trừng to mắt khi thấy Sở Phi Niên.
Sở Phi Niên nhấc chân trong: “ đến đây tìm cô.”
Cô Vưu thấy cô đến gần, lập tức lùi về , chui tọt phòng khách, cảnh giác cô: “Cô tìm gì? cho cô , gương mặt tốn nhiều tiền để vẽ cho , đổi gương mặt khác hả, đổi. Thích thì cô tự đổi mặt !”
“Đây là mặt của !” Sở Phi Niên giễu cợt một tiếng: “Cô tìm ai vẽ?”
Cô Vưu căn bản tin, đắc ý : “Mặc dù họa sĩ cô tìm lợi hại, quả thực vẽ giống như đúc. cho cô họa sĩ nào vẽ cho , gương mặt , cô là của cô, thì nó thật sự biến thành của cô ? Đừng ức h.i.ế.p quỷ, gương mặt hơn nữa, cũng của bản cô, giống như , mặc dù thích gương mặt , cũng nó là của …”
Cô lộn xộn một hồi, cuối cùng Sở Phi Niên, dáng vẻ hệt như dạy dỗ hậu bối: “Làm quỷ thì thành thật.”
“Thì cô là Quỷ họa bì.” Sở Phi Niên trực tiếp lên ghế sô pha trong phòng khách, xung quanh, chỉ mỗi cô Vưu , cô lên lầu 2: “Vị ở tầng xuống đây ?”
Khi cô dứt lời, một ảnh xuất hiện ở cầu thang lầu 2.
Thân ảnh hư ảo, hình như chỉ là một cái bóng, thể mơ hồ nhận là một phụ nữ mặc sườn xám.
Cô Vưu chạy đến cầu thang tầng 2, vịn lan can với cái bóng : “Ai da! Cô cố tình lừa cô đó! Sao cô lời như thế! Nói cô xuất hiện thì cô xuất hiện, ngu ngốc, quá ngu ngốc…”
phụ nữ mặc sườn xám chầm chậm xuống, khi đến mặt cô Vưu, ném cô sang một bên, giọng đầy sự chê trách: “Đừng đừng đây vướng tay vướng chân.”