Đến lúc đó bọn họ sẽ thêm chút tiền chữa trị thương thế cho Khương Bình mà thôi.
Vưu phu nhân đưa hai đến phòng của Vưu Điềm Điềm khi còn sống, đó thì bà ngoài, để Sở Phi Niên và Khương Bình ở .
Khương Bình xoay về phía Sở Phi Niên, : "Thế nào? Đến đây thu hoạch gì ?"
" là thu hoạch." Sở Phi Niên thể phản bác: " cô xuất hiện nữa ?"
Căn cứ theo lời Vưu phu nhân , thực Vưu Điềm Điềm xuất hiện mỗi ngày, đôi khi một đoạn thời gian mới thể xuất hiện báo mộng cho hai vợ chồng họ, lên án hai vợ chồng họ và quá thiết với con khác, quên đứa con gái mất ..
Nhất là trong thời gian , Vưu Điềm Điềm hơn nửa tháng xuất hiện, bởi vì cũng từng tình huống , Vưu phu nhân tưởng rằng Vưu Điềm Điềm đầu thai .
Khương Bình : "Vậy thì chờ xem."
Đợi gần một tuần lễ, Sở Phi Niên và Khương Bình thật sự chờ cô .
Chẳng qua, Vưu Điềm Điềm cũng trực tiếp đến tìm Khương Bình, mà tìm ông Vưu đang ở công ty.
Lúc đó ông Vưu tan việc, như thường ngày đến bãi đỗ xe, đưa tay giật giật cà vạt, phân phó tài xế đưa về nhà, còn ông nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhắm mắt một lúc, huyệt thái dương chợt băng lạnh buốt, phảng phất hai cái tay lạnh băng tay đang day huyệt thái dương của ông .
Lực xoa day dễ chịu, ban đầu ông Vưu còn kịp phản ứng, tài xế đang phía , trong lúc vô tình gương chiếu hậu xem xét, chợt trông thấy một cô gái trẻ tuổi bên cạnh ông Vưu, đột nhiên sợ tới mức đạp mạnh phanh .
"Cô là ai?" Tài xế để ý tiếng kèn phía , đầu về cô gái hỏi.
Lúc ông Vưu cũng tỉnh , đầu trông thấy bên cạnh một cô gái, mặt mày trắng bệch, lên tiếng kinh hô: "Điềm Điềm!"
Nói rõ đang vui vẻ đang sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-170.html.]
Vưu Điềm Điềm bĩu môi một cái: "Bố , trông thấy con mà bố vui ?"
Tài xế theo ông Vưu thời gian dài, khi đó Vưu Điềm Điềm c.h.ế.t , nhưng mà cũng sự việc của con gái ông Vưu, lúc một màn , mồ hôi lạnh trán túa , dám nhiều lời.
Vưu Điềm Điềm liếc mắt , nhịn thúc giục : "Còn ngây đó gì? Không thấy xe phía đang thúc giục ? Lái xe chứ! còn nhanh chóng về nhà gặp đó, thấy nhất định sẽ vui."
Tài xế run lẩy bẩy lấy lấy xoay tiếp tục lái xe.
Trên đầu ông Vưu cũng mồ hôi lạnh, ông cảm thấy nhiệt độ trong xe hình như cũng giảm xuống nhiều, nhưng vẫn miễn cưỡng lộ một nụ , hỏi Vưu Điềm Điềm: "Điềm Điềm, con đây là. . . . . ."
"Bố, con , con sẽ luôn ở bên cạnh bố và , bố xem, con lừa bố, con về , về sẽ ở bên cạnh hai , nữa." Vưu Điềm Điềm kéo cánh tay ông , tựa đầu lên vai ông , nhịn ngẩng đầu ông một cái, một chút thì che miệng trộm: "Bố của con thật trai."
Ông Vưu cũng , nhưng miễn cưỡng, vì , rõ ràng mắt là dáng vẻ khi còn sống của Vưu Điềm Điềm, nhưng ông cảm thấy nụ của Vưu Điềm Điềm kỳ lạ, cộng thêm ông và Vưu phu nhân trải qua những chuyện , cảm thấy Vưu Điềm Điềm đổi .
Giống như một đại sư từng , Vưu Điềm Điềm oán khí quá nặng, chỉ sợ sớm biến thành lệ quỷ.
Lệ quỷ ? Con gái ông đáng yêu như , thật sự trở thành lệ quỷ ? Ông Vưu hoảng hốt nghĩ.
Tài xế khó khăn lắm mới lái về nhà.
Vì Vưu Điềm Điềm, cho dù bây giờ ông Vưu giống ngày xưa, nhưng hai vợ chồng vẫn luôn ở khu cư xá , cũng dọn chỗ khác.
Vưu Điềm Điềm xuống xe đầu tiên, ngẩng đầu cư xá, xoay với ông Vưu: "Bố ơi, bây giờ con về , nhà chúng cũng tiền, chúng dọn nhà , cư xá cũ quá ."
Mà ông Vưu mới bước xuống xe, thoáng chốc trông thấy Vưu Điềm Điềm bóng, ông sợ tới mức chân mềm nhũn, xe.
Vưu Điềm Điềm vặn thấy một màn , cúi đưa tay dìu ông : "Bố ? Gần đây công ty nhiều việc, cho nên bố quá mệt mỏi? Dành chút thời gian con cùng bố đến bệnh viện kiểm tra một chút, con về , một nhà ba chúng sẽ sống , sức khỏe của bố..."
Ông Vưu nhịn ngẩng đầu lên cô , đối mắt với cô , nhưng trong khoảnh khắc đó, ông Vưu trông thấy mắt Vưu Điềm Điềm là màu đen, một điểm sáng, giống như là. . . . . . Mắt của một chết.
Sau khi ông Vưu xuống xe, tài xế lái xe sốt ruột vội vàng hoảng sợ rời khỏi.