Ông Vưu và bà Vưu nhào tới đỡ những phù quang cho cô , nhưng phù quang trực tiếp xuyên qua cơ thể hai vợ chồng, rơi Vưu Điềm Điềm.
Vưu Điềm Điềm oán hận gào thét, hai mắt đỏ ngầu: “Đều tại các ! Tại cứ nhất định mời tới nhà siêu độ cho , cần! căn bản cần! Các đuổi nhận nuôi đứa trẻ khác đúng ? hận các ! Các rõ ràng từng sẽ mãi mãi ở bên , mãi mãi chỉ yêu một ...”
“Ồn ào quá.” Sở Phi Niên khó chịu Khương Bình: “Đồng nghiệp trong nhóm của khi nào thì tới?”
“Người gần đây nhất chạy tới đây cũng cần hơn một tiếng.” Khương Bình xem điện thoại.
Sở Phi Niên: “Các ngay cả một lá bùa phi thiên độn địa cũng ?”
Khương Bình với giọng điệu như lo việc nhà củi gạo đắt đỏ: “Cô bây giờ bùa chú đắt cỡ nào ? Thời nay khác xưa , linh khí đủ, cộng thêm môn phái suy tàn, nhiều bùa chú thất truyền, vẽ bùa thiên phú thì càng ít ỏi…”
“Anh vẽ mà?” Sở Phi Niên nhíu mày, lải nhải.
Khương Bình phá lên: “ , nhưng bọn họ , cũng mua nổi, cũng hết cách.”
Còn hơn một tiếng nữa, Sở Phi Niên đợi thêm, Khương Bình thu hồi phù quang.
Vưu Điềm Điềm bên còn kịp thở phào nhẹ nhõm, Sở Phi Niên xuất hiện mặt cô .
“Ba câu hỏi, cơ thể của ở ? Liệu Giác ? Ai giúp các thoát khỏi nghiệp hỏa?” Sở Phi Niên nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay, nghiệp hỏa le lói cháy đầu ngón tay cô.
Vưu Điềm Điềm sớm nếm trải mùi vị của nghiệp hỏa , thấy ngọn lửa, lập tức run rẩy.
Cô run rẩy lùi về phía , ông Vưu và bà Vưu cũng lúc nhào tới, giang tay che chở cho cô .
“Tha cho con bé , cầu xin hai , tha cho Điềm Điềm , con bé gì cả, cái gì cũng …” Vưu phu nhân thở nổi: “ đưa tiền cho hai , đưa hết cho hai , cầu xin hai tha cho con bé …”
“Tha tha chúng quyết định .” Sở Phi Niên cúi đầu đôi vợ chồng , chút động lòng: “Cô g.i.ế.c nhiều như , mang nhiều nghiệp chướng, nên tha cho cô , hai hỏi những cô giết.”
Dừng một chút, cô bổ sung thêm một câu: “Còn bạn bè của những đó, giống như sự tồn tại của Vưu Điềm Điềm đối với hai , lúc Vưu Điềm Điềm chết, hai cảm thấy thế nào, hẳn là những đó cũng cảm thấy như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-173.html.]
Sở Phi Niên thong thả những lời , ông Vưu và bà Vưu cũng nên lời. bà Vưu bất lực ông Vưu. Ông Vưu ôm bà , giọng khàn khàn: “Điềm Điềm… con bé thể nào g.i.ế.c …”
Lời chút thuyết phục nào, ngay cả bản họ cũng ý thức điều đó.
Ngay từ khi con ch.ó trong nhà chết, đó những phụ nữ, trẻ em và thú cưng mà họ tiếp xúc lượt gặp chuyện, thoạt thì giống như tai nạn, nhưng liên hệ với thì khiến rùng , nhất là vài tai nạn cũng khiến sởn gai ốc.
Đã thể dùng sự cáu kỉnh giận dỗi để giải thích cho rõ ràng nữa.
Ngay cả vị đại sư mời về đây cũng từng , Vưu Điềm Điềm sớm biến thành oán linh.
“Cô g.i.ế.c , nghiệp chướng cô thể rõ nhất.” Sở Phi Niên khẽ hừ một tiếng, nghiệp hỏa đầu ngón tay bay về phía Vưu Điềm Điềm.
Vưu Điềm Điềm liều mạng co rúm , chạy trốn, hét lên: “Đừng tới đây! Đừng tới đây!”
nghiệp hỏa thoạt như thể gió thổi một cái là tan, giây tiếp theo sẽ rơi xuống đất, nhưng cho dù Vưu Điềm Điềm giãy giụa thế nào, bà Vưu tìm cách nhào tới thế nào, nghiệp hỏa vẫn rơi xuống Vưu Điềm Điềm.
Bùng cháy trong nháy mắt.
Trong phòng là tiếng kêu thảm thiết của Vưu Điềm Điềm.
“ …” Vưu Điềm Điềm chống đỡ lâu.
Sở Phi Niên ghế sofa, búng tay một cái, nghiệp hỏa về đầu ngón tay cô, cô thong thả Vưu Điềm Điềm: “Nói , ba câu hỏi, cô trả lời câu nào ?”
Khương Bình lưng cô, đưa tay đẩy gọng kính sống mũi.
“Cơ thể của cô thực sự ở , chỉ Liêu Giác , Liêu Giác ở núi Hoành Đỉnh, cô , cô vẫn luôn ở đó.” Giọng của Vưu Điềm Điềm run rẩy, nhanh.
Sở Phi Niên một tay chống cằm, đợi một lúc, mới từ từ mở miệng: “Còn một câu hỏi nữa?”
“Cái đó…” Toàn Vưu Điềm Điềm run rẩy, dường như vô cùng sợ hãi điều gì đó: “ thể , dám … Nếu , sẽ hồn phi phách tán.”