Khương Bình : “Bị hạ cấm chế.”
“Anh cách giải ?” Sở Phi Niên đầu .
Khương Bình dừng một chút: “Cách thì , nhưng khá phiền phức.”
“Bắt .” Sở Phi Niên chỉ Vưu Điềm Điềm .
Khương Bình cam chịu thu Vưu Điềm Điềm trong bình, để ý tới bà Vưu ngất và ông Vưu với vẻ mặt thôi, Sở Phi Niên trực tiếp rời khỏi nhà họ Vưu. Khương Bình vốn định , bước chân dừng một chút, đầu ông Vưu : “Ông thường xem tin tức ?”
“… xem, ?” Vưu tổng căng thẳng .
Khương Bình : “Gần đây một vụ án buôn bán quy mô lớn phá, ông thể xem thử.”
Ông Vưu mơ hồ đoán điều gì đó: “Những chuyện … liên quan gì tới Điềm Điềm?”
Khương Bình thêm nữa, trực tiếp xoay rời .
Đợi Khương Bình và Sở Phi Niên khỏi, ông Vưu bế bà Vưu phòng ngủ, do dự hồi lâu, vẫn cầm điện thoại lên tìm kiếm vụ án đó mạng.
Lướt xuống , ông thấy thông tin tội phạm đang bỏ trốn do cảnh sát công bố, ánh mắt dừng một bức ảnh, tay ông cầm điện thoại run lên.
Người phụ nữ trong ảnh khuôn mặt xinh , ngũ quan thanh tú, thế nào cũng liên quan gì tới Vưu Điềm Điềm, nhưng ông Vưu liếc mắt một cái nhận , đây là Vưu Điềm Điềm, bởi vì Vưu Điềm Điềm từng dùng khuôn mặt tới tìm bọn họ, còn với bọn họ rằng cô thích khuôn mặt .
Lúc đó bọn họ còn tưởng rằng Vưu Điềm Điềm nhập khác, cũng chỉ gặp một .
hôm nay tận mắt thấy lớp da Vưu Điềm Điềm thiêu rụi, cộng thêm những lời Sở Phi Niên , ông áy mơ hồ hiểu .
Vưu Điềm Điềm lúc đó, nhập ai, cô chỉ… khoác lên một lớp da mà thôi.
Mà những lớp da , đều lấy từ sống.
Có lẽ từng là sống, lúc lớp da rơi tay Vưu Điềm Điềm, đó chết.
“Cô định xử lý cô thế nào?” Khương Bình đuổi kịp Sở Phi Niên, lên tiếng hỏi.
Sở Phi Niên : “Giữ , thể dùng để trao đổi đồ với địa phủ.”
“Hửm?” Khương Bình nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, nhưng khi hỏi thêm, Sở Phi Niên cũng gì nữa.
Mãi cho đến khi trở chân núi Hoành Đỉnh, Sở Phi Niên mới đưa tay về phía Khương Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-174.html.]
Ban đầu Khương Bình đưa cho cô: “Dù cũng giúp đỡ, cô dùng cô để đổi đồ với địa phủ, chẳng lẽ chia phần ?”
Sở Phi Niên chỉ đáp một chữ: “Cút.”
Lúc cô mang theo Vưu Điềm Điềm lên núi Hoành Đỉnh, Khương Bình chân núi theo bóng lưng cô. Một lát , khi Sở Phi Niên khuất dạng, trong tay xuất hiện một con rối gỗ, cỡ ngón tay cái, vô cùng tinh xảo.
“Đi .” Khương Bình ném con rối gỗ lên núi, con rối nhanh chóng biến mất.
Sở Phi Niên trở miếu Sơn Thần.
Lần cần cô gọi, Diêm Quân xuất hiện bên cạnh cô, cô bằng ánh mắt quái dị: “Sao cô cùng Khương Bình? Trước đây cô hận đến mức chỉ g.i.ế.c thôi mà?”
“Trước đây là đây.” Sở Phi Niên , cô bóp chặt lá bùa trong tay, ngẩng đầu Diêm Quân, hỏi: “Chuyện với …”
“Cô bắt Liệu Giác ?” Diêm Quân cắt ngang lời cô hỏi.
Sở Phi Niên lắc đầu: “Con cá lớn chạy mất , chỉ bắt con cá nhỏ, con cá nhỏ thì tính thế nào?”
Ban đầu Diêm Quân hiểu ý cô, đó thấy ánh mắt Sở Phi Niên vẫn đang chờ đợi câu trả lời, mới phản ứng : “Muốn tính riêng?”
“Nếu thì ?” Sở Phi Niên khẽ : “Lúc cũng là tính chung tính riêng, bây giờ rõ ràng.”
Diêm Quân cô chằm chằm, nụ mặt dần biến mất.
Mà Sở Phi Niên hề sợ hãi, thẳng mắt chút né tránh.
Không qua bao lâu, Diêm Quân : “Năm năm.”
Sở Phi Niên ném lá bùa trong tay về phía .
Diêm Quân thèm , chỉ búng tay một cái, Vưu Điềm Điềm bên trong còn kịp thoát , cùng lá bùa hóa thành tro bụi.
Cảnh tượng khiến mí mắt Sở Phi Niên giật giật.
“Cô oán khí quá nặng, g.i.ế.c nhiều như , cho dù đưa xuống địa phủ, cũng xuống 18 tầng địa ngục.” Diêm Quân còn giải thích thêm: “Xuống địa ngục chịu khổ, còn bằng hồn phi phách tán.”
“Anh quyền quyết định cô .” Sở Phi Niên khàn giọng .
Diêm Quân cô, ánh mắt khiến cô nhớ một chuyện vui, cô thấy Diêm Quân : “ thể.”
Sở Phi Niên tranh cãi với về chuyện , chỉ mắng thầm trong lòng một câu: Thiên đạo mù ?
“Còn chuyện gì nữa ?” Diêm Quân thấy cô , lên tiếng hỏi.