Lúc trời tối hẳn, những tán cây rậm rạp trong rừng bao phủ miếu Sơn Thần kín mít, một tia sáng trăng nào lọt .
Khuôn mặt Sở Phi Niên cũng chìm trong bóng tối, ánh mắt cô dừng miếu Sơn Thần, chầm chậm : “Còn một chuyện xử lý .”
Cô suy nghĩ lâu, từ lúc từ miệng Vưu Điềm Điềm rằng Liêu Giác đang trốn núi Hoành Đỉnh, cả ngọn núi chỉ miếu Sơn Thần là nơi duy nhất thể tránh sự tìm kiếm của cô.
Và ngay khi Sở Phi Niên câu với Diêm Quân, cô giơ tay đánh một chưởng tượng đá Sơn Thần phủ đầy rêu xanh.
Diêm Quân bên cạnh cô, chỉ kinh ngạc cô, hề ngăn cản, thậm chí khi thấy tượng Sơn Thần vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống đất, cũng chỉ liếc mắt một cái, bất lực Sở Phi Niên: “Tính tình vẫn nóng nảy như ?”
Khi đối mặt với Sở Phi Niên, biểu cảm thường xuyên xuất hiện nhất của là bất đắc dĩ.
Sở Phi Niên tượng đá Sơn Thần vỡ vụn, những mảnh đá lăn lóc khắp nơi, hề lộ điều gì khác thường.
Cô đoán sai hả?
Đáng tiếc Vưu Điềm Điềm còn, cô cũng thể hỏi thêm gì nữa.
Sở Phi Niên một lời, rời .
Để Diêm Quân tại chỗ, phất tay áo một cái, những mảnh vỡ của tượng đá mặt đất bay trở về, nhanh chóng khôi phục hình dạng ban đầu.
“Thật là càng ngày càng lời.” Diêm Quân bức tượng đá , khẽ thở dài: “Ngươi thấy thế nào mới thể khiến đứa trẻ ngoan ngoãn hơn một chút?”
Không ai trả lời , một cái cây cách miếu Sơn Thần xa, một con rối gỗ chỉ cỡ ngón tay cái đang nhanh nhẹn chạy ngoài.
nó chạy bao xa một bàn chân giẫm xuống đất.
Diêm Quân vốn đang gần miếu Sơn Thần cúi đầu, con rối gỗ chân dần dần tan biến, vẻ mặt khinh thường: “Bao nhiêu năm , cũng chỉ mấy trò vặt vãnh , gì.”
Khương Bình đang chân núi, đưa tay nhẹ nhàng ấn lên ngực, nụ càng thêm ấm áp.
Sở Phi Niên trở chân núi, Khương Bình thêm vài .
“Nhìn cái gì?” Khương Bình nhếch miệng : “Một ngày gặp như cách ba thu hả?”
“Nhìn xem khi nào thì chết.” Sở Phi Niên nhếch môi, để ý tới nữa.
Khương Bình theo phía ho nhẹ một tiếng, sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Không tìm thấy Liêu Giác?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-175.html.]
“Ừ.” Sở Phi Niên đáp: “Hoặc là cô chạy mất, hoặc là chúng lừa.”
Mặc dù núi Hoành Đỉnh một đạo quán, nhưng chân núi vẫn ít linh hồn vất vưởng, thế nhưng Sở Phi Niên tìm hỏi cô hồn dã quỷ, phát hiện hỏi gì cả.
“Rõ ràng bọn họ chuyện gì đó, nhưng dám .” Khương Bình .
Chuyện , đương nhiên Sở Phi Niên cũng .
cô gì, tâm trạng rõ ràng , Khương Bình như thể , cứ luôn líu ríu bên cạnh ngừng, ồn ào đến mức Sở Phi Niên khiến trong lòng càng thêm bực bội, mặt lạnh như băng.
Đi một đoạn, cô đột nhiên dừng bước, đưa tay về phía Khương Bình: “Điện thoại.”
Khương Bình đưa điện thoại cho cô: “Hay là mua cho cô cái khác? Viết giấy nợ?”
Sở Phi Niên để ý tới , vẫn lên Weibo xem tin nhắn riêng cô gửi cho Úc Tinh Hà, vẫn là trạng thái , cô liên tục gửi tin nhắn cho Úc Tinh Hà mấy ngày nay .
Xem xong Weibo, Sở Phi Niên mở WeChat, cô tìm thấy ảnh đại diện của đại sư Dương, đang định gửi tin nhắn cho đại sư Dương, một bàn tay che lên màn hình điện thoại.
“Giá niêm yết rõ ràng, dùng công đức để đổi.” Khương Bình với cô.
Sở Phi Niên chằm chằm một lúc, ném cho một thỏi vàng.
Tối hôm đó, Sở Phi Niên cuối cùng cũng liên lạc với Úc Tinh Hà, mà so với nửa tháng cô hứa đó thì trôi qua thêm nửa tháng nữa.
Úc Tinh Hà hỏi tại cô trì hoãn thêm nửa tháng, trực tiếp gọi video qua.
Vừa kết nối, xuất hiện mặt Úc Tinh Hà Sở Phi Niên, mà là Khương Bình.
cũng chỉ trong chớp mắt, hình ảnh trong video biến thành Sở Phi Niên.
“Cô đang ở cùng Khương Bình?” Úc Tinh Hà buột miệng hỏi một câu.
Sở Phi Niên đáp một tiếng, thấy Úc Tinh Hà đang ở trong xe, hỏi: “Anh đang đường về nhà ?”
Trong đầu Úc Tinh Hà là suy nghĩ tại cô ở cùng Khương Bình, nhưng vẫn nhịn hỏi, lắc đầu: “Không, đang đường đến núi Hoành Đỉnh.”
Sở Phi Niên mới rời khỏi núi Hoành Đỉnh, mí mắt giật giật: “Anh đến núi Hoành Đỉnh gì?”
Úc Tinh Hà còn kịp , Hạ Chiêu nhanh miệng kể đầu đuôi sự việc.
Sở Phi Niên vẫn về, Úc Tinh Hà liền Hạ Chiêu điều tra lai lịch của Vưu tiểu thư , khi tìm đến biệt thự giữa hồ, nơi đó trống .