cô Hồ Nhàn một cái, Hồ Nhàn lập tức ưỡn n.g.ự.c nhỏ: “Yên tâm đại nhân, cho dù cô thể che giấu oán khí, cũng thể che giấu khí tức , nhất định sẽ tìm cô cho ngài.”
Lúc Sở Phi Niên theo Hồ Nhàn tìm đến nội thành, Úc Tinh Hà và Hạ Chiêu đến khách sạn đặt , đường Hạ Chiêu cứ liên tục về phía Úc Tinh Hà, vẻ mặt thôi.
Ban đầu Úc Tinh Hà đang thất thần, đó hồn , ánh mắt của đến mức chịu nổi, nhíu mày sang: “Rốt cuộc gì?”
“Khụ…” Hạ Chiêu nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng, tìm kiếm từ ngữ, : “Cậu tốn nhiều thời gian và công sức tìm đến đây, kết quả chỉ mấy câu như , đáng giá ?”
Úc Tinh Hà thu hồi ánh mắt, cúi đầu điện thoại, gì, nhưng trong lòng câu trả lời.
Ban đầu Hạ Chiêu chỉ hỏi một câu như , nhưng mở miệng, những vấn đề chất chứa trong lòng suốt thời gian qua liền tuôn hết, hỏi: “Phi Niên tâm tư của chứ? Cô gì ? Hai như thật sự thể…” Ở bên ?
Mấy chữ cuối cùng Hạ Chiêu vẫn .
“Cô .” Úc Tinh Hà , căn bản thể xem gì điện thoại, bèn đặt điện thoại sang một bên, nghiêng đầu ngoài cửa sổ xe.
Ánh sáng bên ngoài nhanh chóng lướt qua khuôn mặt , Úc Tinh Hà mím chặt khóe môi gì nữa.
Hạ Chiêu thấy hỏi gì, cũng chỉ thể bỏ cuộc, mặc dù cảm thấy tàn nhẫn, nhưng vẫn một câu: “Hai cùng một thế giới.”
Nếu như một ngày Sở Phi Niên rời , cô thể lặng lẽ biến mất, mà Hồ Nhàn cũng sẽ theo, đến lúc đó, Úc Tinh Hà tìm cô, sẽ còn giống như thực sự tìm cô nữa.
Bàn tay Úc Tinh Hà đặt đùi nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh, đương nhiên cũng điều đó, nhưng thể phản bác.
“ .” Hạ Chiêu đột nhiên nhớ một chuyện, : “Ông cụ sáng sớm hôm nay gọi điện thoại cho , hỏi cuối năm về nhà .”
Bây giờ đến tháng 11, nhưng ông cụ bên bắt đầu cho đến hỏi thăm chuyện .
Thực Hạ Chiêu quen, nhắc đến, cũng vì Úc Tinh Hà cận bên , từ khi quen Úc Tinh Hà, thì Úc Tinh Hà từng về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-178.html.]
Cộng thêm thời gian Úc Tinh Hà vẫn luôn lo lắng chuyện của Sở Phi Niên, càng nhắc đến chuyện bên .
Úc Tinh Hà im lặng một lúc, : “Ngày mai về.”
“Hả?” Hạ Chiêu nghĩ cách trả lời bên như thế nào , đột nhiên nhận câu trả lời , ngẩng phắt đầu lên sang.
Sở Phi Niên nhận điện thoại của Úc Tinh Hà rạng sáng, cô đang ở một trạm xe buýt, Úc Tinh Hà ở đầu dây bên : “Bây giờ đang ở sân bay, lẽ một thời gian.”
“Hả? Anh định ?” Sở Phi Niên sự khác thường trong lời , khỏi cau mày.
Úc Tinh Hà : “Về quê, nơi đó hẻo lánh, tín hiệu , thời gian lẽ cô dùng điện thoại cũng liên lạc với . chắc khi nào mới .”
Sở Phi Niên thích ba chữ “ chắc chắn”, cô mím môi im lặng một lúc, cúi đầu mũi chân , đáp một tiếng: “ .”
Úc Tinh Hà cũng lên tiếng nữa khi cô đáp , hai im lặng, cho đến khi Hạ Chiêu bên lên tiếng thúc giục : “Tinh Hà, sắp lên máy bay .”
Lúc Úc Tinh Hà sẽ về nhà, bọn họ khách sạn nữa, mà trực tiếp bắt xe đến sân bay, cũng may bây giờ là dịp lễ tết, vé máy bay dễ mua.
“Thứ để , đừng mất.” Sở Phi Niên xong thì cúp máy .
Mà Úc Tinh Hà bên điện thoại cúp máy, sờ soạng , tìm thấy gì, nghĩ đến chiếc xe, đầu chạy về phía xe.
Hạ Chiêu đầu phát hiện biến mất, vội vàng đuổi theo, cũng may Úc Tinh Hà chạy một đoạn thì dừng , Hạ Chiêu vội vàng túm lấy tay , thở hổn hển : “Cậu ? Không về nữa ? Không về nữa cũng cần chạy mà! của ông cụ, sẽ ép về…”
“Đây là cái gì?” Anh chợt thấy con mèo vàng trong tay Úc Tinh Hà, nhịn đưa tay chạm : “Bằng vàng thật ? Cậu lấy ở ?”
Hạ Chiêu còn chạm con mèo vàng kim, con mèo vàng kim duỗi , nhe răng với .
“Nó còn sống !” Hạ Chiêu sợ hãi vội vàng rụt tay .
Úc Tinh Hà nắm c.h.ặ.t t.a.y , về phía cửa lên máy bay: “Đi thôi.”