Từ miệng ông cụ Khương, Sở Phi Niên thêm một chuyện về nhà họ Hoa.
Lý do nhà họ Khương thiết với nhà họ Hoa vì nhà họ Hoa ẩn cư, mà ngược , nhà họ Hoa vẫn luôn giống như nhà họ Khương, cắm rễ ở thế giới bên ngoài, cho nên cũng từng tìm đến nhà họ Khương, hợp tác.
nhà họ Khương thích sự giả tạo của nhà họ Hoa, cho nên từ chối.
“Nhà họ Hoa từ đến nay luôn ích kỷ và thù dai. Năm đó, nhà họ Khương từ chối hợp tác với nhà họ Hoa, chuyện khiến họ Hoa ghi hận trong lòng."
Ông cụ Khương , kính sợ Sở Phi Niên: "May mà ngài, nhà họ Khương chúng mới thoát kiếp nạn năm đó."
Sở Phi Niên: "..."
Đầu óc cô trống rỗng, nhớ nổi từng giúp nhà họ Khương lúc nào, huống hồ còn cả nhà họ Hoa dính líu chuyện .
"Ông nhớ nhầm ?" Sở Phi Niên hỏi: "Hay là tổ tiên nhà ông nhận nhầm ?"
Theo lời Diêm Quân, năm đó cô suýt chút nữa c.h.ế.t tay nhà họ Hoa, lấy năng lực giúp nhà họ Khương.
Quan trọng hơn là, dù là chuyện ông cụ Khương , là chuyện Diêm Quân kể , Sở Phi Niên đều chút ấn tượng nào.
Ông cụ Khương gì, chỉ dẫn Sở Phi Niên đến từ đường nhà họ Khương.
Trong từ đường, Sở Phi Niên thấy bức tranh treo ở vị trí cao nhất.
Trong bức tranh, Sở Phi Niên đang một gốc cây khô héo, mặt là một chiếc bàn, cô chống tay lên má ngủ gật. Bên cạnh bàn, một bé nhỏ tuổi khoanh chân đất, dựa chân bàn, miệng ngậm nửa cái bánh bao, dường như đang vẽ tranh, mắt tràn ngập sự vui thích.
Bức tranh trải qua năm tháng dài đằng đẵng, giấy vẽ bắt đầu ngả vàng, nhưng mỗi thế hệ nhà họ Khương đều cẩn thận bảo quản bức tranh, còn từng nhờ bảo quản.
Sở Phi Niên mà ngẩn ngơ: "Bức tranh vẽ lúc nào ?"
Cô chút ấn tượng nào, nhưng cô nhớ khung cảnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-185.html.]
Có một thời gian, cô cứ lang thang khắp nơi, đến nơi nào thì dừng , tùy tiện tìm một chỗ xuống bắt đầu khám bệnh miễn phí.
Lúc đầu, y thuật của cô cao minh, chỉ thể chữa những chứng bệnh thông thường, gặp những bệnh khó hơn thì đành bó tay.
May mắn , đường , cô gặp gỡ nhiều , trong đó ít tinh thông y thuật. Có thấy cô khám bệnh miễn phí như thì sẵn lòng dạy cô những gì . Thời gian trôi qua, gặp gỡ nhiều như , y thuật của Sở Phi Niên cũng ngày càng tinh thông.
Cô qua nhiều nơi, những loại thảo dược tặng đều là do cô tự tay hái núi khi đường. chỉ khi ngang qua một ngôi làng nhỏ, thợ mộc già đầu làng chuyển một chiếc bàn đến để cô chỗ .
Dân làng nhiều, nhưng cách làng xa một trấn, xa hơn một chút là một con đường buôn bán, thường xuyên qua , nên cô ở đó lâu.
Thậm chí, Sở Phi Niên còn nhớ cả bé dựa chân bàn của cô.
Cậu bé là trẻ mồ côi, lớn lên nhờ cơm gạo của nhà trong làng. Có lẽ là thấy hình bóng của chính trong bé, thêm đó bé cũng hứng thú với y thuật, Sở Phi Niên dạy cho nhiều thứ trong thời gian đó.
"Đây chính là tổ tiên của chúng ." Ông cụ Khương chỉ bé trong tranh .
Sở Phi Niên chợt hiểu, đó thấy ông cụ Khương Khương Việt lấy chiếc hộp gỗ đặt bên bức tranh déne.
Chiếc hộp gỗ cũng lâu đời, to bằng bàn tay, tuy hoa văn đó tinh xảo lắm, giống tác phẩm do một nào đó tùy tiện chạm khắc, nhưng cũng là một món đồ cổ.
"Chính là nhờ cái , nhà họ Khương chúng mới thoát kiếp nạn lúc ." Ông cụ Khương .
Sở Phi Niên đưa tay mở chiếc hộp gỗ, thấy bên trong một thứ màu đen, mơ hồ thể thấy chút ánh vàng.
Ông cụ Khương thở dài, : "Đều tại nhà họ Hoa, sợi dây vàng mới trở nên như thế ."
Ban đầu là một sợi mảnh màu đỏ vàng, mềm mại, đây là đồ của Sở Phi Niên, cô để cho bé trong làng, ngờ giúp nhà họ Khương tránh một kiếp nạn, cũng từ đó, nó biến thành màu đen cháy như thế .
Sở Phi Niên đưa tay chạm , cục sợi đen đó lập tức hóa thành bột phấn, chỉ còn chút ít ánh vàng vụn vặt lẫn lộn trong đó.
Động tác của cô cứng đờ, ngước mắt ông cụ Khương.
Chưa đợi Sở Phi Niên lên tiếng, ông cụ Khương : "Thứ vốn là do ngài để , khi giúp nhà họ Khương tránh kiếp nạn thì nó hủy, giữ đến bây giờ, cũng chỉ là do nhà họ Khương chúng cố chấp."