“ về nhà.” Sở Phi Niên cúi đầu ngoài.
Cô cúi đầu bàn tay của , gầy nhỏ, vết trầy xước mu bàn tay bắt đầu đau, đợi đến khi cô khỏi rừng, thấy thôn cách đó xa, ánh nắng chiếu lên cô, cả thấy ấm áp.
Tất cả những ảo ảnh gần như chân thật đến mức một kẻ hở.
Giống như, những chuyện xảy ở thế giới hơn 1000 , đều chỉ là một giấc mơ của cô.
Không những nghiệp chướng đó, cũng những công đức đó, cô là Sở đại phu truyền tai , cô chỉ là, một cô nhi trốn trong núi Hoành Đỉnh , trong một cái thôn nhỏ, sống dựa cơm của nhà, học cách nhận thảo dược với vị đại phu duy nhất trong thôn, phần lớn thời gian là cùng bạn bè trong làng lên núi xuống sông, lăn lộn trong đất.
Sở Phi Niên nghiêng mặt, về phía bên thôn.
Nơi đó là một khu rừng rậm rạp thấy điểm cuối, nhưng hơn 1000 , nơi đó xây dựng nên những tòa nhà cao tầng, khách sạn, thậm chí nơi xa hơn một chút còn một sân chơi, còn cầu vượt, mỗi khi đêm xuống đèn sáng rực, xe cộ tấp nập.
“Tiểu Niên!” Người trong thôn ngẩng đầu thấy cô, hô lên một tiếng.
Sở Phi Niên vô thức đáp một tiếng, khi chạy về phía thôn, cô đầu thoáng qua, thấy sơn thần trong khu rừng đó, đang mỉm cô, phát hiện cô sang, sơn thần vẫy tay với cô, ý cô nhanh chóng về nhà.
Sơn thần hiện tại, khí thế uy nghiêm như , là một ôn hòa, khiến vô thức cận .
Sở Phi Niên thu hồi tầm mắt, chạy về phía thôn cách đó xa.
Mọi thứ đều giống như trong ký ức của cô, bạn núi đó lâu hoảng hốt chạy xuống núi, đến sưng cả mắt, kết quả thấy Sở Phi Niên đang giúp lật thảo dược, sững sờ một lúc, nấc lên một tiếng.
“Tiểu Niên, chẳng cô ngã xuống núi ?” Chàng trai đến gần cô, vòng quanh cô mấy vòng, hỏi.
Sở Phi Niên đáp một tiếng, : “Là sơn thần đại nhân cứu .”
Giọng của cô lúc vẫn còn trong trẻo.
Rất nhanh, tin cô ngã xuống vách núi sơn thần đại nhân cứu truyền khắp thôn, trong thôn chen chúc đến, hỏi hỏi Sở Phi Niên tình huống lúc đó, Sở Phi Niên kiên nhẫn kể , cho đến khi khản cả giọng.
Buổi tối, khi cô trong nhà tranh ngủ, mở mắt là thể thấy bầu trời đầy xuyên qua mái nhà thủng một lỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-197.html.]
Xem ngày mai tỉnh dậy vá mái nhà, nếu trời mưa thì tiêu đời.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu Sở Phi Niên, cô ngẩn , ngay đó xoay dậy, một cái tát vỗ c.h.ế.t con muỗi đang vo ve bên tai cô, trong tay thể thấy xác muỗi, mà lòng bàn tay của cô vì dùng sức quá mạnh mà tê dại.
Cô dậy chạy rửa tay, sơn thần lưng cô.
“Muộn như ngủ, đói bụng ?” Sơn thần đó cô.
Sở Phi Niên đầu , thấy quả dại trong tay , nuốt nước bọt.
Chốc lát , một lớn một nhỏ đống rơm bên ngoài, Sở Phi Niên ăn xong mấy quả dại đó, ợ một cái, lúc mới thoải mái ngã , trời: “Sơn thần đại nhân, thật sự là đứa trẻ lớn lên trong núi ?”
Vấn đề , là vấn đề mà Sở Phi Niên hỏi sơn thần vô lúc nhỏ.
Mà câu trả lời sơn thần cho cô mỗi đều giống , chỉ : “Con là đứa trẻ của núi rừng.”
“ cũng gì khác với những đứa trẻ khác.” Sở Phi Niên lẩm bẩm.
Cô là đứa trẻ dân trong thôn nhặt trong núi về, khi nhặt cô, cô đặt trong miếu sơn thần, mà sơn thôn , mấy chục năm nay ngoài , ai rõ đứa trẻ rốt cuộc tới từ .
Sau đó, đều cô là đứa trẻ của núi, là sơn thần đưa cô đến mặt , hy vọng thể nuôi cô lớn.
Thậm chí, ngay cả tên của Sở Phi Niên, do thôn trưởng đến cầu sơn thần mà .
“Con khác với bọn họ.” Sơn thần xoa xoa đầu cô, áo bào mang theo mùi hương đặc trưng của rừng núi, : “Con thể thấy .”
Ở nơi , chỉ Sở Phi Niên thể thấy sơn thần, còn những khác thì .
Cô quả thật khác với những đứa trẻ khác.
Sở Phi Niên hai tay gối đầu, bầu trời đầy , dần dần nhắm mắt .
Thời gian nhanh chóng trôi qua, xuân thu đến, Sở Phi Niên dần dần trưởng thành.
Trong nháy mắt, cô trở thành thiếu nữ thể gả chồng, cô cũng thể khám bệnh cho dân, còn theo bạn bè suốt ngày xuống sông mò cá, nhưng cô vẫn thường lên núi, lúc thậm chí ở núi mấy ngày mới trở về.