Nhìn thấy độ hot tăng lên, chỉ tạp chí đây đột nhiên hot trở , lượng tồn kho còn sót một nữa bán hết, mà ngay cả đạo diễn của chương trình cũng mong chờ đến thứ Sáu.
Ban đầu, chương trình mời Úc Tinh Hà đến, đạo diễn tập lượt xem chỉ tăng chứ giảm, ngờ còn thể một bất ngờ lớn như .
Dưới bài đăng Weibo mới nhất của Sở Phi Niên, hâm mộ cũng lượt xuất hiện.
[Vừa vui thở dài, cuối tuần ăn takoyaki của Niên Niên, nhưng hy vọng Niên Niên showbiz hoạt động nhiều hơn.]
[ cũng nghĩ như , nhưng Niên Niên vui vẻ vẫn là quan trọng nhất~]
[…]
Sở Phi Niên lướt qua bình luận thôi xem nữa, Úc Tinh Hà và những khác vẫn đang thảo luận về chuyện của Chiêm Vũ, khi cô đùa câu đó thì tham gia nữa, lúc , cô buông điện thoại xuống, duỗi , tay hạ xuống thì thuận thế đặt lên vai Úc Tinh Hà: “Về thôi?”
Thời gian còn sớm nữa.
Khi bọn họ ăn cơm xong cũng mới đến 8 giờ, bây giờ hơn 9 giờ, gần 10 giờ.
Hồ Nhàn sớm ôm lấy cái đuôi to của ngủ khò khò.
“Nếu sang năm bận, nghĩ thể cân nhắc bộ phim của Chiêm Vũ, chỉ tiếc ký hợp đồng, nội dung cụ thể thể với hai .” Đoàn Thiếu Dương dậy, đưa tay áo khoác để bên cạnh.
Sở Phi Niên cũng dậy, vốn định gọi Hồ Nhàn dậy, nhưng thấy Triệu Mịch lén lút đưa tay phía Hồ Nhàn.
“Hề hề…” Triệu Mịch sờ soạng cái đuôi to của Hồ Nhàn, lúc rụt tay về còn hề hề một tiếng.
Nếu như Hồ Nhàn chép miệng, sắp tỉnh dậy, lẽ còn định sờ thêm mấy cái nữa.
Nhìn thấy cảnh , Sở Phi Niên giật giật khóe miệng, nhưng vạch trần hành vi xa của với Hồ Nhàn: “Đi thôi, nếu thì cho cô ở đây ngủ một đêm cũng , nhưng mà, muộn hơn nữa e rằng nơi cũng còn thoải mái như nữa.”
Đợi lát nữa quán đóng cửa, lò sưởi trong phòng chắc chắn cũng sẽ tắt, còn ấm áp như bây giờ nữa.
Hồ Nhàn dụi dụi mắt, trực tiếp biến thành một con hồ ly đỏ, Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà, cuối cùng nhanh chóng nhảy lên Triệu Mịch, lên vai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-235.html.]
“Khụ khụ~ Thật thể ôm cô, như cô thể ngủ ngon hơn.” Triệu Mịch kìm nén ánh mắt chằm chằm cái đuôi to của cô , ân cần đề nghị.
Hồ Nhàn , chút do dự, chui lòng , ôm lấy cái đuôi to của , : “Tối nay mượn nhà tá túc một đêm .”
Giọng điệu đầy vẻ ban ơn.
Dù cũng từng là gia tiên, còn cầu xin cô ở nhà .
Triệu Mịch vui vẻ, còn lấy áo khoác lớn của trùm lên cô , vui vẻ ngoài.
Trong những mặt, chỉ Đoàn Thiếu Dương và Triệu Mịch lái xe đến, nhưng Đoàn Thiếu Dương và Sở Phi Niên sống cùng một khu chung cư, vì Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà lên xe của Đoàn Thiếu Dương, Triệu Mịch đưa Hồ Nhàn về nhà.
Thời gian trôi nhanh, đến ngày cuối tuần, sáng sớm, Sở Phi Niên bắt xe đến công viên giải trí, lúc cô đến nơi thì công viên giải trí vẫn mở cửa, nhưng cổng ít xếp hàng chờ đợi.
“Wow!” Hồ Nhàn cảnh tượng , với Sở Phi Niên: “Đại nhân, nhiều như , hôm nay cô chịu nổi ?”
“Không .” Sở Phi Niên đưa tay véo véo tai hồ ly của cô , uể oải : “Cô giúp ?”
Bởi vì bên ngoài quá nhiều , để tránh chặn ngay cửa , Sở Phi Niên và Hồ Nhàn trực tiếp sử dụng thuật che mắt lẻn công viên giải trí.
Đến công viên giải trí, Sở Phi Niên đồng phục.
“Cái là gì?” Sở Phi Niên cầm chiếc áo khoác tay, mũ của áo khoác là một cái đầu bạch tuộc, phía lưng còn một con bạch tuộc to.
Chị gái : “Đây là đồng phục, mới xong, gửi đến cách đây lâu, mang về giặt , vốn định sẽ mặc.”
Sau đó, đúng lúc Sở Phi Niên mượn xe đẩy.
Cô cũng tiện thể mang cả đồng phục đến.
“Còn một bộ là loại .” Chị gái xoay , lấy trong túi một bộ khác.
Bộ đơn giản hơn, chỉ là một chiếc tạp dề nhỏ, tạp dề một viên takoyaki to.