Còn Úc Tinh Hà, ban đầu vì đột nhiên thấy bóng dáng cô, thể đưa hoa, đang thất vọng xung quanh, tìm xem Sở Phi Niên , kết quả tiếng hét của cả khán đài khiến nhận điều gì đó, hâm mộ sân khấu liều mạng hét về phía : “Phía ! Úc Tinh Hà, phía !”
Úc Tinh Hà bỗng nhiên ý thức điều gì đó, đột ngột ngẩng đầu, về phía màn hình lớn phía , màn hình phản chiếu bóng dáng của , còn phía , Sở Phi Niên đang từng bước tiến về phía .
Cùng lúc đó, phần nhạc đệm kết thúc, ý thức nghề nghiệp thôi thúc Úc Tinh Hà giơ mic lên để tiếp tục hát, thế nhưng, giọng hát của Sở Phi Niên cũng vang lên.
Úc Tinh Hà hát nữa, chỉ xoay , Sở Phi Niên đang im đó, sải bước tới.
Sở Phi Niên khi chuyện bình thường, giọng lười biếng, hờ hững, khi hát, sự lười biếng đó biến mất, thỉnh thoảng lóe lên trong một câu hát, như một chiếc móc câu nhỏ.
[Chú nai con trong tim đang Sở Phi Niên dùng móc câu câu cho nhảy tưng tưng, thật bóp cổ chú nai con với nó, mày là nai chứ cá ! Mày đuổi theo móc câu gì?]
[ lẽ điên , đang mong chờ Sở Phi Niên xuất hiện với tư cách khách mời bí mật trong đêm nhạc hội của năm .]
[…]
Khi bài hát kết thúc, Úc Tinh Hà rốt cuộc cũng câu mà kìm nén bấy lâu: “Anh cứ tưởng em .”
Anh hạ mic xuống, nghiêng với Sở Phi Niên, ai ngờ Sở Phi Niên cũng nghiêng , mic vẫn cầm , tuy giọng Úc Tinh Hà đến mức thu hết , nhưng cũng đủ để ít thấy lời .
“Chưa .” Sở Phi Niên : “Đạo diễn em đến chỗ .]
[Đạo diễn: Hình như cảm nhận sát khí từ Úc Tinh Hà ha ha ha.]
[Hóa nũng, nếu ở hiện trường, nhất định sẽ với , nếu Sở Phi Niên rời chúng cũng trói cô về cho !]
Không ngờ dòng bình luận lướt qua, hiện trường thực sự vang lên một tiếng hét: “Úc Tinh Hà, cô chúng cũng trói cô về cho !”
Sở Phi Niên đầu về phía đó.
Úc Tinh Hà nắm lấy tay cô buông thõng bên , nén , với hâm mộ bên : “Mọi nhớ lời đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-268.html.]
“Thôi thôi đừng nhồi nữa, no căng !” Người dẫn chương trình bước tới.
Sau khi mấy dẫn chương trình trêu chọc thêm vài câu, chủ đề dần dần chuyển sang năm mới, đến thời khắc đếm ngược chào đón năm mới, cả khán đài bắt đầu đếm ngược.
Sở Phi Niên cũng màn hình đếm ngược, mím môi, bắt đầu cùng đếm ngược.
Cô trải qua bao năm tháng, bên cạnh đến , cô sớm còn để tâm đến thời gian nữa, bước qua một năm thì chứ? Nghĩ bi quan một chút, bên cạnh cô sắp rời , nhưng giây phút , những suy nghĩ đó thể xâm chiếm tâm trí cô.
Cô bắt đầu mong chờ, chờ năm mới sẽ chuyện gì xảy , sẽ trôi qua như thế nào, liệu…
“Chúc mừng năm mới!” Tiếng reo hò bên tai kéo Sở Phi Niên về thực tại, cô nghiêng đầu Úc Tinh Hà, lúc chạm ánh mắt , với cô, siết c.h.ặ.t t.a.y cô.
“Phi Niên, chúc mừng năm mới.” Úc Tinh Hà .
Sở Phi Niên cũng : “Chúc mừng năm mới.”
Cô cử động bàn tay đang Úc Tinh Hà nắm, luồn các ngón tay kẽ tay , mười ngón tay đan : “Hy vọng năm chúng vẫn thể cùng đón năm mới.”
Sở Phi Niên khẽ .
Đây chính là điều ước năm mới của cô trong năm nay.
Úc Tinh Hà đáp: “Được.”
Anh khẽ , lớp áo khoác, nửa đồng xu treo bằng dây vàng lấp lánh ánh sáng yếu ớt, một giọng yếu ớt nhưng vẫn ôn hòa tiếng reo hò vang dội khắp khán đài nhấn chìm.
“Chúc mừng năm mới.”
“Sao ?” Khi kết thúc đêm nhạc hội, đang về phía hậu trường, Úc Tinh Hà thấy Sở Phi Niên cứ xung quanh, lập tức lên tiếng hỏi.
Sở Phi Niên tìm thấy bóng dáng đó, thu hồi ánh mắt, : “Vừa nãy hình như em thấy giọng của Khương Bình, chắc là em nhầm.”
“Lúc nãy nhiều chuyện, lẽ nào đó giọng giống Khương Bình cũng nên.” Úc Tinh Hà thờ ơ.