Kết quả vì Sở Phi Niên nhúng tay , nên Diêm Quân thoát khỏi cửa ải nghiệp hỏa, trực tiếp Diêm Quân.
“Anh Diêm Quân, còn em, bất tử bất diệt, địa phủ nhận em, thiên đạo cũng gì em.” Sở Phi Niên dậy, Úc Tinh Hà : “Kỳ thực đôi khi em cũng phân biệt như là .”
Dù đây cũng là sự trường sinh bất lão mà ngay cả đế vương cầu mà .
Tối hôm đó, Sở Phi Niên kể nhiều chuyện, ban đầu cô vẫn ghế sofa, đó cởi giày , luôn ghế sofa, đến cuối cùng, Úc Tinh Hà cũng cô kéo .
Hai dựa cuộn tròn ghế sofa, Sở Phi Niên nắm lấy tay , : “Anh Diêm Quân, em ở núi Hoành Đỉnh lâu, mỗi ngày rảnh rỗi đều chép kinh văn, còn chạy đến chùa học kinh Vãng Sinh từ một vị hòa thượng.”
Người dân năm đó c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng lưỡi d.a.o của bọn cướp, tuy rằng lúc rời Sở Phi Niên giúp họ an táng thi thể, nhưng họ vẫn luôn mắc kẹt ở đó, thể đầu thai.
Sau đó vẫn là Sở Phi Niên đưa từng từng một đầu thai.
Sau khi tất cả bọn họ đều đầu thai, núi Hoành Đỉnh chỉ còn Sở Phi Niên vẫn canh giữ ngôi miếu Sơn Thần đó.
“Ở núi lâu quá, em rời khỏi núi Hoành Đỉnh, lúc đó em qua bao lâu , bên ngoài xảy chiến tranh.” Sở Phi Niên thở dài, cũng là ngoài đó, cô gặp Khương Bình, còn Khương Bình đưa về nhà.
Chuyện của nhà họ Hoa xảy khi cô quen Khương Bình.
“Em nhớ .” Sở Phi Niên nhắm mắt , mơ hồ: “Lúc em ở đạo quán, một năm nhiều ngang qua bên ngoài đạo quán, là một đám đang bảo vệ một đứa trẻ, đứa trẻ đó nhỏ, ôm một cái hộp lớn trong lòng…”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
Úc Tinh Hà cô nắm một tay, tay còn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, khẽ hỏi: “Sau đó thì ? Trong hộp là gì?”
trong lòng chỉ còn tiếng thở đều đặn, Sở Phi Niên ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-276.html.]
Úc Tinh Hà đồng hồ treo tường đối diện, hơn sáu giờ sáng .
Anh thu hồi tầm mắt, cúi đầu trong lòng, khóe môi nhếch lên, ôm cô từ từ dậy khỏi ghế sofa trở về phòng ngủ.
“Vết sẹo của bôi thuốc trị sẹo ?” Hạ Chiêu thò đầu vết sẹo gáy Úc Tinh Hà.
Hệ thống sưởi trong phòng bật ấm, Úc Tinh Hà chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu rộng rãi, thêm đó là ban ngày, ánh sáng trong phòng , cuối cùng cũng thể rõ vết sẹo dài mảnh gáy .
Úc Tinh Hà đưa tay sờ lên gáy, cảm giác gồ ghề rõ rệt, lắc đầu: “Không cần quan tâm, dù cũng ở phía , ảnh hưởng gì.”
Sở Phi Niên cắn một chiếc bánh donut tới, cũng thò đầu , còn dùng đầu ngón trỏ xoa xoa, : “Mờ , chắc một thời gian nữa sẽ càng ngày càng nhạt nhỉ?”
“Ừ.” Úc Tinh Hà đưa tay nắm chính xác đầu ngón tay cô: “Đừng cọ nữa, ngứa.”
“Ồ.” Sở Phi Niên , ánh mắt hướng xuống , thấy sợi dây chuyền vàng đeo cổ, đột nhiên nhớ đến chuyện ngày hôm qua, cô đưa tay kéo sợi dây chuyền vàng đó, nửa đồng xu cổ cô kéo khỏi cổ áo Úc Tinh Hà.
Úc Tinh Hà vốn đang xem kịch bản, lúc liền buông thứ trong tay xuống, ngẩng đầu cô.
Sở Phi Niên cầm đồng xu cổ lật qua lật xem xét, do dự một chút, gọi: “Khương Bình?”
Không phản ứng, ngay cả Hạ Chiêu vốn đang gọi điện thoại cũng im bặt, về phía cô.
Sở Phi Niên Hạ Chiêu, Úc Tinh Hà, buông tay , đồng xu cổ trượt trong cổ áo Úc Tinh Hà, cô thẳng , : “Em đùa thôi.”
“Em nghi ngờ Khương Bình trốn trong đồng xu cổ?” Úc Tinh Hà đưa tay ôm eo cô, kéo cô định bỏ trở , lên tiếng hỏi.
“Không , em nghĩ, đồng xu cổ theo Khương Bình lâu như , tâm linh tương thông? Biết lúc em gọi , cũng .” Sở Phi Niên .
Khương Bình vẫn bặt vô âm tín, ngay cả quỷ sai cũng manh mối, Sở Phi Niên nghĩ, hoặc là Khương Bình trốn kỹ quá, hoặc là Khương Bình xảy chuyện, hơn nữa là chuyện lớn đến mức hồn phi phách tán, còn chút dấu vết nào.