Sở Phi Niên trực tiếp rời khỏi thể xác, xuất hiện tại hiện trường với trạng thái linh hồn, do đó chỉ Úc Tinh Hà thấy cô.
Cô ở góc khuất đó, sáng lắm, còn Úc Tinh Hà sân khấu, dường như tất cả ánh sáng rực rỡ nhất sân khấu đều chiếu .
Hai , trong mắt đều ý .
Đợi đến khi Úc Tinh Hà xuống khỏi sân khấu, vội vàng gặp Sở Phi Niên, nhưng ngẩng đầu lên, phát hiện Sở Phi Niên còn ở đó nữa.
Anh khựng , chỉ đành trở chỗ .
May mà lễ trao giải nhanh chóng kết thúc, khi kết thúc, lúc các phương tiện truyền thông lớn trong nước đến từ sớm chờ đợi để chụp bóng dáng Úc Tinh Hà, tìm khắp hội trường cũng tìm thấy .
Một chiếc xe màu đen giản dị đỗ ven đường, Sở Phi Niên xuống xe, ven đường chờ đợi.
Bên đường là lối liên hoan phim, nơi đó chật kín , đèn flash và máy ảnh đều hướng về phía đó.
“Phi Niên!” Giọng hổn hển vang lên từ phía .
Ngay đó, Sở Phi Niên đó ôm chầm lấy.
Úc Tinh Hà cúi đầu, vùi mặt hõm vai cô, hít sâu một .
“Lên xe .” Sở Phi Niên kéo tay .
Úc Tinh Hà đáp một tiếng, nhưng buông cô , cứ thế dựa cô, chen ghế của xe, một bóng đen dần dần xuất hiện ghế lái, bóng đen khởi động xe.
Ở một nơi khác, Hạ Chiêu vẫn còn kẹt trong hội trường cũng nhận tin nhắn của Sở Phi Niên, thở phào nhẹ nhõm, với Tiểu Cao: “Tinh Hà cùng Phi Niên , chúng thêm một lúc nữa, đợi chút hãy .”
Bóng đen lái xe ở phía , tấm chắn ở ghế nâng lên.
Sở Phi Niên Úc Tinh Hà ôm chặt, cả sắp ép cửa xe, cô đưa tay đẩy vẫn vùi mặt hõm vai cô, chịu ngẩng đầu lên, chút bất lực: “Anh ngội dậy .”
“Không dậy.” Úc Tinh Hà lẩm bẩm.
Không những dậy, còn ôm cô chặt hơn, giọng khàn khàn: “Anh ôm em.”
Từ khoảnh khắc tên khách mời trao giải lên, điều nhất lên sân khấu nhận giải, mà là ôm Sở Phi Niên, chỉ tiếc lúc đó Sở Phi Niên ở đó.
Sau đó lên sân khấu, thấy Sở Phi Niên, cũng thể qua ôm cô, bây giờ cuối cùng cũng ôm , đương nhiên buông tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-279.html.]
Để Sở Phi Niên dựa thoải mái hơn, còn đưa tay mò mẫm từ phía lấy một chiếc gối kê lưng Sở Phi Niên.
Sở Phi Niên cảm thấy bây giờ giống như một chiếc gối ôm cỡ lớn.
Cô bất lực, nhưng tâm trạng cũng tràn đầy, vì khẽ, cứ mặc ôm.
“Mua bánh donut.” Sở Phi Niên nghiêng mặt, cúi đầu đỉnh đầu , .
Úc Tinh Hà đáp một tiếng: “Mua.”
Anh dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Phi Niên.” Úc Tinh Hà gọi cô, yết hầu chuyển động vài cái: “Hôm nay em ăn mấy cái bánh donut ?”
Sở Phi Niên suy nghĩ, : “Sáng nay Tiểu Cao mua cho em, hình như… sáu cái? Bữa sáng ở khách sạn cũng hai cái, là tám cái… Không đúng, ăn của em nửa cái…”
Cô Úc Tinh Hà, đang định chỉ ăn bảy cái rưỡi.
khi mắt Úc Tinh Hà, cô liền im bặt.
Úc Tinh Hà tiến gần cô, giọng điệu khá căng thẳng: “Anh cũng ăn bánh donut.”
Ánh mắt xuống , dừng đôi môi đỏ mọng của Sở Phi Niên, thể nếm thử ngay bây giờ .
kịp , Sở Phi Niên ngẩng đầu, nhẹ nhàng chạm môi một cái: “Ngọt ?”
Vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng tai đỏ ửng, những ngón tay vốn đang đặt vai cũng cuộn chặt , bấu quần áo lưng .
“Chưa nếm .” Úc Tinh Hà , giọng khàn đến mức gần như rõ đang gì.
Anh cúi đầu, nhanh chóng tiến lên, tai cũng đỏ ửng như Sở Phi Niên.
Một tay Sở Phi Niên vẫn đặt vai , đầu ngón tay bấu áo khoác của , tay còn đưa gáy , lúc sắp hết thì túm tóc , nhưng tóc mới cắt tỉa, ngắn đến mức cô thể nắm .
“Đừng kéo nữa, là keo xịt tóc.” Cuối cùng Úc Tinh Hà cũng ngẩng đầu lên, kéo tay cô , thở dồn dập.
Khóe mắt Sở Phi Niên đỏ.
Bàn tay nắm lấy vùng vẫy thoát , chút khách khí lau hai cái lên : “Anh mau dậy .”