Chiêm Vũ đang bên cạnh loay hoay chuẩn cho cảnh tiếp theo, thì ngẩng đầu lên, : “Không cần xử lý .”
Nói xong đầu gọi Sở Phi Niên.
Sở Phi Niên tới: “Làm gì thế?”
“Nhìn bức tượng , cô thấy kỳ ?” Chiêm Vũ chỉ bức tượng hỏi.
Sở Phi Niên khịt mũi coi thường, đeo găng tay bước trong miếu.
Đoàn Thiếu Dương gọi chỗ khác, một lúc , khi Chiêm Vũ cầm loa thông báo chuẩn vị trí, mới .
“Ơ? Sao bức tượng biến thành thế ?” Đoàn Thiếu Dương bức tượng, hai mắt mở to.
Chiêm Vũ đưa tay kéo , : “Bức tượng vốn dĩ như , , tránh nào.”
Đoàn Thiếu Dương lùi phía , nhưng vẫn nhịn mà về phía bức tượng, lẩm bẩm: “Sao trông giống Phi Niên thế nhỉ? Đạo diễn, cho động bức tượng đúng ?”
Chiêm Vũ thời gian để ý đến .
Buổi chiều kết thúc suôn sẻ, thu dọn đồ đạc cùng xuống núi.
Hạ Chiêu đầu thấy Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà vẫn còn đó, định lên tiếng gọi hai , thì Đoàn Thiếu Dương tới, khoác vai kéo , : “Làm việc cả ngày , mới chút thời gian riêng tư, chúng đừng phiền nữa, thôi thôi…”
Bị Đoàn Thiếu Dương kéo , Hạ Chiêu vẫn quên đầu hét lên với Úc Tinh Hà: “Tinh Hà, hai đừng nán lâu quá! Dự báo thời tiết tối nay sẽ mưa tuyết đấy!”
“Dự báo thời tiết gì chứ? Không đáng tin cậy , hôm nay trời thế , lấy mưa tuyết…” Đoàn Thiếu Dương lẩm bẩm.
Chờ rời hết, nơi chỉ còn Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà.
“Đây mới là hình dạng ban đầu của bức tượng ?” Úc Tinh Hà bức tượng Sơn Thần trong miếu, hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-290.html.]
“Ừm.” Sở Phi Niên đáp .
lúc , một bóng xuất hiện gần miếu Sơn Thần. Diêm Quân bộ vest , chắp tay lưng, từ từ bước tới, thấy bức tượng Sơn Thần trong miếu thì khựng một chút: “Sao cô biến bức tượng thành thế ?”
“Không biến nó thành thế .” Sở Phi Niên nghiêng đầu : “Mà vốn dĩ nó như .”
Diêm Quân khựng , cũng đầu cô, đó bật , : “Cô linh tinh gì thế?”
“Vụ tai nạn giao thông của Tinh Hà liên quan đến ?” Sở Phi Niên thẳng thừng : “Anh giao dịch với Hoa Lâm Cảnh, giao dịch cái gì, chẳng lẽ cần rõ ?”
Úc Tinh Hà Diêm Quân với ánh mắt cảnh giác.
Diêm Quân coi như thấy ánh mắt của Úc Tinh Hà, thẳng mắt Sở Phi Niên: “Hoa Lâm Cảnh sống một nữa, bằng lòng giao dịch với , cũng đồng ý. tại cô cho rằng vụ tai nạn giao thông của Úc Tinh Hà liên quan đến ?”
Anh bước lên một bước, vẻ ôn hòa mặt cũng biến mất, dường như đang tức giận vì sự suy đoán của Sở Phi Niên.
Trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền, thậm chí còn tia chớp giáng xuống, xuyên qua tán lá cây rọi thẳng mặt Sở Phi Niên.
Cô lạnh một tiếng, cũng tiến lên một bước: “Vậy cho xem, rốt cuộc và Hoa Lâm Cảnh giao dịch gì?”
“Đó là giao dịch giữa và Hoa Lâm Cảnh.” Diêm Quân .
“Hay là để cho?” Một giọng vang lên từ trong bóng tối cách đó xa, Hoa Lâm Cảnh bước từng bước ngoài ánh sáng, bên cạnh còn một con hồ ly lông đỏ, lưng hồ ly là Tiểu Tam Hoa đang ngủ.
Trong mắt hồ ly và Tam Hoa đều là vẻ mơ màng.
Hoa Lâm Cảnh tới, : “ sống một nữa với phận con , để đổi lấy điều đó, g.i.ế.c Úc Tinh Hà.”
Lúc những lời , vẫn còn , thậm chí còn chút tiếc nuối. Anh Úc Tinh Hà vẫn đang bình an vô sự đó, khẽ thở dài: “Tiếc thật, nếu như c.h.ế.t trong vụ tai nạn giao thông đó, thì bây giờ thể trở thành con .”
Hoa Lâm Cảnh đưa tay lên n.g.ự.c , nơi đó vẫn im lìm, một chút động tĩnh.
Chỉ cần Úc Tinh Hà chết, trái tim sẽ đập trở .