Sở Phi Niên đáp một tiếng, cô và Úc Tinh Hà đều tỏ hề vội, hai chầm chậm bước , rẽ trái rẽ , rẽ một ngõ nhỏ yên tĩnh.
Đi qua ngõ nhỏ, thấy mặt là một sân thể dục nhỏ bao quanh bởi hàng rào sắt, trong sân ít dụng cụ thể thao.
[Sân vận động dành cho cao tuổi ?]
[Là viện dưỡng lão, những ai sống gần đó cho , ngờ bọn họ thể tìm đến tận chỗ .]
[Viện dưỡng lão thì dễ tìm mà nhỉ?]
Rất nhanh đó, khi Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà trong, thể thấy các cụ già đang chơi cờ, đánh bóng bàn, đánh mạt chược, còn ghế lim dim ngủ.
Ngoài những cụ già , thứ thu hút ánh của là những chú mèo thể bắt gặp ở khắp nơi.
Mặc dù những chú mèo trông sạch sẽ cho lắm, lem luốc, nhưng sơ qua thể thấy chúng đều béo , là mèo hoang. Lúc đang ườn lim dim ngủ.
Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà tìm một chỗ xuống, bên cạnh là một cặp vợ chồng già, bà cụ đang ngủ gật, ông cụ bên cạnh đeo kính lão báo, một chú bò sữa nhảy lên ghế dài, chui lòng bà cụ.
"Lại đây nào." Ông cụ đặt tờ báo xuống, đưa tay bế mèo bò sữa lên: "Ôi chao, tăng cân ..."
Chú mèo kêu meo meo, phe phẩy đuôi, nhưng chịu im trong lòng ông cụ, sang chỗ khác, luôn ghế dài cạnh ông, vươn vai một cái cuộn tròn .
Lúc gió nổi lên, tuy mặt trời vẫn còn nhưng gió cứ luồn cổ, thổi đến lạnh , lá rụng gió thổi bay lượn lên trung, chầm chậm rơi xuống.
Sở Phi Niên che miệng ngáp một cái, dựa Úc Tinh Hà, nheo mắt chẳng động đậy nữa.
[ cũng ngáp theo nè…]
[Còn trẻ mà sống cuộc sống an nhàn .]
[Lôi cái bình giữ nhiệt để bên cạnh , quyết định tối nay ngâm chân cho .]
Ban đầu thợ phim vẫn đang hướng về phía hai ghế dài, đó hai im, ống kính dần những chú mèo thu hút, thỉnh thoảng còn các cụ già lọt ống kính.
Thi thoảng tiếng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-314.html.]
Gần đó một trường tiểu học, tiếng chuông tan học vang lên, mấy đứa trẻ đeo cặp sách chạy vụt qua, đứa vội về nhà, xổm bên cạnh sân thể dục nhỏ trêu chọc mấy chú mèo đang ở đó.
Trời tối nhanh, đèn đường vàng ấm áp sáng lên, Sở Phi Niên ngủ gật một lúc tỉnh dậy, sân thể dục nhỏ vắng tanh, cặp vợ chồng già bên cạnh dậy rời còn lẩm bẩm với bọn họ điều gì đó.
Sở Phi Niên đang ngái ngủ nên rõ, một lao công đang quét dọn sân thể dục nhỏ : "Nói hai đứa mau về nhà đấy."
Lúc Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà dậy định , ở một cánh cửa khác của sân thể dục nhỏ, một ông cụ xách theo cái xô đó gọi.
Lần Sở Phi Niên rõ.
Ông cụ gọi meo meo.
Vừa gọi một tiếng, mấy con mèo chạy về phía đó.
"Mèo khắp thế giới đều chung một cái tên, đó chính là meo meo."
Đợi lũ mèo chạy đến đông đủ, ông cụ lấy một chồng chén nhỏ xếp thành hàng, đổ thức ăn cho mèo chén, còn cá nữa.
"Hôm nay ăn thêm đồ ngon đây." Ông cụ gắp cá chia đều cho lũ mèo, còn thừa một con cá nhỏ, ông bỏ chén của con mèo đen, đưa tay gãi gãi cằm nó: "Mày gầy nhất, ăn nhiều nhé."
Con mèo đen ngẩng đầu kêu meo meo với ông cụ, trong cổ họng phát tiếng hừ hừ.
Đợi ông cụ thu tay , nó mới cúi đầu ăn.
Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà là cuối cùng trở về khách sạn, Bùi Thanh cùng đang ườn ghế sofa, chẳng nhúc nhích, mệt, tâm trạng càng mệt hơn.
Thấy hai trở về, bọn họ lập tức thẳng dậy, hỏi: "Hai gom đủ năm bức ảnh ?"
"Rồi." Úc Tinh Hà đáp một tiếng, đưa ảnh cho bọn họ.
Bùi Thanh và Nghiêm Diệc Mông vẫn còn khá , lập tức xúm .
Nghiêm Diệc Mông : "Anh Úc, hai thế? Chiều nay em với thầy Mã gặp chị Dương Tây hai , mà gặp hai ."
"Đây là ?" Bùi Thanh bức ảnh trong tay đạo diễn, vẻ mặt ngơ ngác.
Rất nhanh đó, bọn họ phát hiện chỉ nhận một bức ảnh.