Sau Hòa Ly - Với Y Thuật Trong Tay - Ta Cải Mệnh Phát Tài - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-12-02 21:54:17
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý Đại phu của Tế Thế Đường vội vã chạy đến, khi cẩn thận kiểm tra, rằng gì nghiêm trọng, chỉ là do đói mà ngất .

 

“Lý đại phu, mời ngài.” Lý viên ngoại động tác mời, ý bảo Lý đại phu theo ông ngoài phòng khách, “Xin hỏi bệnh tình của tiểu nữ thế nào?”

 

“Không đáng ngại.” Lý đại phu nhẹ giọng , “Thân thể tiểu thư phần suy yếu, vẫn cần tĩnh dưỡng thật . Nếu cứ tiếp diễn thế , e rằng mới thực sự xảy chuyện.”

 

“Phải.” Lý viên ngoại thần sắc phức tạp thoáng qua phòng trong, phân phó hạ nhân theo đại phu lấy thuốc. Ông phòng, tiếng phu nhân nức nở, đầu nhói đau, “Thôi , lóc cái gì, lời đại phu nàng cũng , gì nghiêm trọng.”

 

“Nếu , nữ nhi thể biến thành bộ dạng ? Ta đây là một Nương xót nữ nhi , một chút cũng ?” Lý phu nhân phản bác.

 

Lý viên ngoại nhíu chặt mày, “Cái gì gọi là tại ? Chẳng lẽ nàng cam lòng nữ nhi gả cho một tên ốm yếu bệnh tật ? Con trẻ hiểu chuyện thì thôi , ngay cả nàng cũng hồ đồ ư!”

 

“Hức hức…” Tiếng của Lý phu nhân càng lớn hơn, căn bản thèm lọt tai lời Lý viên ngoại .

 

Lý viên ngoại tiếng giày vò đến mức chịu nổi, trực tiếp phất tay bỏ khỏi phòng trong. Dù thế nào nữa, ông cũng sẽ đồng ý cuộc hôn nhân .

 

 

Lục gia.

 

Lương Hằng bên giường, vẻ mặt đầy lo lắng, miếng băng gạc trắng toát thấm m.á.u trong tay Lục Uyển, ánh mắt trầm xuống.

 

Lục Uyển nhanh nhẹn băng gạc cho Lương Văn, vết thương dấu hiệu bung trở , “Hiện tại vẫn hồi phục hẳn, nên hạn chế vận động mạnh.”

 

“Lục cô nương, chút vết thương nhỏ là gì cả.” Lương Văn đưa tay ôm ngực, khóe miệng nở một nụ cực kỳ nhạt, “Làm phiền cô .”

 

“Đừng xem thường vết thương nhỏ , vị trí vết thương của ngươi nguy hiểm, nếu nhiễm trùng thì sẽ mất mạng đấy.” Lục Uyển khẽ thở dài, nàng là đại phu thì chỉ thể dặn dò bệnh nhân chú ý nghỉ ngơi, chứ thể quản tay chân của .

 

“Ta Lục đại phu y thuật tinh xảo, khả năng cải t.ử sinh.” Lương Văn đến đây, thăm dò về phía Lục Uyển, chú ý đến thần sắc mặt nàng, “Vậy quả thực may mắn, khi thể gặp Lục đại phu để chữa trị vết thương cho .”

 

Lục Uyển cũng những lời đồn đại về trong huyện, nhưng lời đồn thì vẫn là lời đồn, chút đáng tin nào, hơn nữa còn phóng đại quá mức, “Cải t.ử sinh thì dám nhận, đó chỉ là lời bệnh nhân nâng đỡ mà thôi.”

 

“Nâng đỡ là ý gì?”

 

“Ý là, giỏi đến mức đó.”

 

Lời Lục Uyển dứt, nàng đậy hộp t.h.u.ố.c khám bệnh bên cạnh , dậy định ngoài, bỗng nhiên Lương Hằng gọi .

 

“Khoan .”

 

Lục Uyển theo bản năng đầu Lương Hằng, khẽ nhướng mày, “Có chuyện gì ?”

 

“Lục cô nương, liệu cô thể nhờ một đáng tin cậy giúp gửi thư về Kinh đô ?”

 

Lương Hằng và Lương Văn ở đây đất lạ xa, duy nhất họ thể tin tưởng chỉ Lục Uyển.

 

Lục Uyển sự khó xử trong mắt Lương Hằng, khẽ rũ mắt xuống, “Được, nhưng các ngươi cam kết bảo đảm an cho đó.”

 

“Đó là điều đương nhiên.” Lương Hằng gần như hề do dự gật đầu đồng ý, “Lục cô nương cứ yên tâm, khi và Văn thúc trở về, nhất định sẽ dùng trọng kim báo đáp.”

 

“Việc đó cần , đây vốn thích những ngày tháng bình yên định, chỉ mong đừng gây ảnh hưởng tới .” Lương Hằng nhắc đến Kinh đô ba bảy lượt, Lục Uyển thể đoán phận của .

 

Nhìn bóng Lục Uyển rời , Lương Hằng vẫn theo lâu thu ánh mắt. Nghe thấy tiếng ho nhẹ truyền đến bên cạnh, mới đột nhiên hồn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/chuong-78.html.]

“Văn thúc, vết thương đang lành lặn bung ?”

 

“Không , chỉ là hôm qua rảnh rỗi chịu nổi, nên dạo quanh huyện một chút.” Lương Văn giơ tay ôm ngực, nghiêng ngả dựa giường, suy nghĩ trong đầu cuộn trào.

 

Nếu Kinh đô phái đến tìm, thì những kẻ truy sát bọn họ cũng sẽ tin tức. Mạng sống của ông c.h.ế.t sống đều quan trọng, nhưng Lương Hằng tuyệt đối xảy chuyện.

 

Lương Văn tìm một kế sách thoát tuyệt vời, đến lúc đó ông sẽ mồi nhử để đ.á.n.h lạc hướng sát thủ, tạo cơ hội cho Lương Hằng thể chạy thoát.

 

Đương nhiên, trừ khi bất đắc dĩ lắm, ông mới như .

 

Lương Hằng khẽ nhíu mày, sát bên cạnh Lương Văn, “Văn thúc, sợ chúng sẽ bại lộ ?”

 

“Hằng nhi, những năm ngươi ở trong cung chỉ thấy những trò nhỏ đấu đá ngầm, còn những trận sinh t.ử bên ngoài , ngươi từng trải qua. Chỉ cần một bước sai, cục đều bại, ngươi hiểu ?”

 

“Văn thúc…” Nếp nhăn giữa hai đầu lông mày Lương Hằng sâu thêm vài phần, mím chặt môi, tiếp tục gì nữa.

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Nếu Văn thúc lo lắng, chú ý hơn đến tình hình xung quanh.

 

Ngày hôm .

 

Trời bên ngoài sân càng lúc càng tối sầm, là dấu hiệu sắp mưa lớn, Lục Uyển trở , tiếp tục ngủ.

 

“Uyển Uyển?” Giọng Liễu Tuệ Ngữ truyền đến, Lục Uyển mơ màng dậy, còn kịp phản ứng chuyện gì đang xảy , một mùi ẩm ướt ập mặt.

 

“Nương, ?”

 

“Trời sắp mưa .” Liễu Tuệ Ngữ đóng cửa phòng , xách hộp đựng thức ăn tay đặt bên giường, “Vừa bữa sáng thấy con dậy, chắc là mệt , giờ hẳn là đói chứ? Ăn chút gì .”

 

“Đa tạ nương.” Mùi thơm thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi, đôi mắt Lục Uyển cong cong, cầm một miếng bánh trứng trực tiếp cho miệng, “Ngon quá.”

 

“Thấy ngon thì con ăn nhiều .” Liễu Tuệ Ngữ bất đắc dĩ thành tiếng, lấy khăn tay lau vết vụn bánh dính ở khóe miệng Lục Uyển, “Đã lớn thế , vẫn còn như trẻ con .”

 

“Đây nương ở đây ? Chỉ cần ở mặt nương, con dù lớn đến mấy vẫn là con nít.” Lục Uyển với giọng điệu nũng, ba hai miếng ăn hết chiếc bánh trứng.

 

, mấy hôm Đại ca và Nhị ca sắp về ? Sao đến giờ vẫn tin tức?”

 

“Khi ăn bên ngoài, nếu gặp thời tiết gió mưa thì sẽ tiếp tục đường, lẽ là do chuyện gì đó trì hoãn !” Liễu Tuệ Ngữ quen với chuyện . Hai nhi t.ử đều khiến bà yên tâm, chỉ cô nữ nhi út .

 

Nghĩ đến chuyện hôn sự của nàng vẫn , lòng bà cảm thấy bất an.

 

Cứ thao thức mãi ngủ .

 

“Uyển Uyển, con.”

 

“Nương, đợi Đại ca và Nhị ca về, con còn chuyện quan trọng cần tìm họ đây!” Biết Liễu Tuệ Ngữ gì, Lục Uyển nhanh chóng cắt lời .

 

Liễu Tuệ Ngữ lập tức lời Lục Uyển thu hút sự chú ý, “Chuyện gì ?”

 

“Hai vị khách đang ở trong khách phòng nhà cần gửi một phong thư đến Kinh đô, hỏi Đại ca và Nhị ca xem ai là thích hợp .”

 

“Uyển Uyển, hai tuy vẻ thành thật, nhưng nếu thực sự là thư từ quan trọng, tự gửi? Còn nhất thiết nhờ ngoài?” Liễu Tuệ Ngữ tự nhiên lo chuyện bao đồng.

 

“Nương, đừng bận tâm nữa, chuyện con sẽ tự xử lý .” Lục Uyển an ủi nở nụ với Liễu Tuệ Ngữ, ôm bát uống hết nước, nương con hai trò chuyện thêm vài điều, Liễu Tuệ Ngữ dặn dò Lục Uyển chú ý nghỉ ngơi mới rời .

 

 

Loading...