“Chàng thanh niên, cho  qua” 
Một bà lão ở phía  gọi với lên, bà  gánh 2 cái thúng nước,  đòn gánh còn mắc thêm vài ba cái bánh bọc lá. 
Thấy bà lão  vẻ mệt, Đăng mở lời: 
“Để cháu gánh giúp bà” 
Thế là, giữa biển  tấp nập, hai bà cháu cùng sánh bước. Đăng hỏi: 
“Người dân ở đây vẫn nhộn nhịp như  hả bà?” 
-“Không, do hôm nay là ngày lễ lớn đấy. Làng chúng  cứ mỗi năm  ngày  sẽ cúng vị thần núi để cầu mong một năm bình an” 
-“Có gạo ăn là  ...” Bà lão  thêm, khuôn mặt mang vẻ đượm buồn. 
“Mọi   giao thương với  bên  núi ?” 
Khi hỏi đến câu , bà khựng  đôi chút,  đó dùng ánh mắt   nếp nhăn che   liếc  sang Đăng, giọng thì thầm: 
“Hai mươi năm  thì , nhưng bây giờ thì .   cho  ,  ai ở làng   thể xuống núi  cả” 
☂️しᏬᎽႶ  しᏬᎽႶ☂️
“Cậu là vài trường hợp hiếm hoi đấy” 
“Chắc  mới đến đây đúng , tìm chỗ nghỉ ngơi thì cứ đến nhà trưởng làng,  thẳng quẹo  thêm một chút nữa” 
Nói , bà lão lủi thủi lấy  gánh nước khiêng , để  Đăng  đó với một bụng thắc mắc. 
---- 
“Cho  gặp trưởng làng” Cậu  với một  đang  quét sân  căn nhà sàn. 
Cậu  gật đầu  la lớn: 
“Bố ơi,    gặp!” 
Từ trong gian nhà, một ông lão bước , dáng vẻ uy nghiêm. Vừa  thấy Đăng, ông hỏi: 
“Cậu bên đài truyền thông ?” 
Có vẻ   hiểu lầm gì đó, nhưng Đăng vẫn nhận bừa: 
“  ạ” 
Ông lão   liền quắc tay nhờ   trong nhà. 
“Đây là bông chuẩn  cho buổi lễ sắp diễn , phiền  ôm thùng hoa  phát cho từng  nhé” 
Đăng  hiểu gì vẫn ậm ờ nhận việc, dù   cũng đang ở thế hèn, bảo    chớ dám cãi. 
Kì lạ,    là nhà báo ,    phát hoa dạo thế . Đăng nghĩ. 
Cứ thế, từ sáng đến chiều, Đăng  gõ cửa từng nhà để giao hoa, vì  cũng  quen  kha khá  ở đó.  
“Còn một bông ? Có thiếu ai  ?” 
Đang thắc mắc thì  một thiếu nữ tới bắt chuyện. Hỏi Đăng: 
“Anh vẫn  về nghỉ , cũng muộn  đó” 
-“À, chào cô Mai,  còn một bông nữa,    thiếu ai   nhỉ” 
“Cái đó... nếu   ngại thì cho  thêm một bông nữa cũng ”  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-am-boi-hon-ma-sieu-cap-dep-trai/3-giao-hoa.html.]
Vừa , má cô gái ửng hồng trông  vẻ ngại ngùng lắm. Bỗng, một  nữa bước tới lôi cô  . Nói với Đăng: 
“Em đừng  tán tỉnh bừa bãi nữa. Cậu Đăng  chuyện gì ?” 
-“À, cô   ở đây còn dân làng nào ở xa .  còn một bông hoa nữa  giao xong” 
Nghe , cô Lan liền chỉ lên đỉnh đồi phía xa xa. 
“Ở đó,  một  canh giữ làng,   sống biệt lập để bảo vệ làng đó” 
Đăng vội cảm ơn  vèo  mất. Để  cô Mai thở dài tiếc nuối. 
“Haiz,    như  mà tiếc rằng   dân làng” 
Vừa  xong, một cơn gió lạnh chợt thổi qua  Mai dựng tóc gáy. Lan thúc giục: 
“Về nhanh thôi” 
Đăng dù  mệt nhừ nhưng vẫn cố leo lên đỉnh đồi.  
“Có ai ở nhà ...” 
Chưa  hết câu, Đăng   đ.ấ.m ngã xuống đất, một tên đàn ông chỉa chiếc rựa dài về phía    la oe óe lên xin tha. 
“Khoan , giao bông mà,  giao bông!” 
Nhìn kĩ  lát nữa,   chợt thấy rõ khuôn mặt tên   đánh,  ồ lên: 
“Là mày ,    sớm” 
Lông mày Đăng giật giật, thầm chửi: “Cmn,  kịp  ” 
 là  phận thật  trêu ngươi. Đây là tên đàn ông râu ria mà Đăng  ngủ cùng tối qua. 
“Mày tới đây  gì,  c.h.ế.t ” 
Đăng lừ mắt  , đáp gọn lỏn: “Giao hoa” 
Tên đàn ông  thấy bông hoa đó thì ánh mắt chợt dấy lên một thứ gì đó, nhẹ giọng đáp: 
“Ờ, thế tối   chỗ ngủ qua đêm ” 
Bỗng nhiên  hỏi thăm, Đăng cảnh giác hỏi:  
“Hỏi chi,   c.h.ế.t cũng  ngủ nhà  ” 
-“Thế hôm qua lên giường tao  gì” 
Nghe hai từ “lên giường”  Đăng dựng tóc gáy. Bộ tên   hiểu  đang  gì ?! 
“Ai mà    ở đó chứ,  cũng chỉ là khách qua đường thôi” 
“Tao tên là Hoàng Lý Ngân,  chuyện thì xưng hô cho đàng hoàng” 
Lấy ngón tay xoa xoa cằm, Lý Ngân giựt lấy bông hoa trong giỏ của Đăng. 
Đăng coi như  xong nhiệm vụ, xoay  bỏ  mất. 
Bóng  dần khuất  lùm cây, tiếng  vẫn còn vọng : 
“  trưởng làng chuẩn  chỗ ngủ   Ngân, tạm biệt nhé” 
Trên con đường rừng lúc tỏ lúc mờ, Đăng    thắc mắc: 
“Kì lạ, lễ hội gì mà  phát cho mỗi  một bông cúc trắng nhỉ...”