Sau Khi Bị Bạn Trai Cũ Lừa Kết Hôn - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-10-31 09:21:00
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì đám Tần Hoài Quốc ở đây, Sầm Cảnh cũng tiện rời .
Anh thể vô tư coi Tần Tất Xuyên là bạn bè, nhưng đối đãi với đám như ba , vì mối quan hệ với Tần Tất Xuyên mà đặt vị trí thấp kém hơn Tần Hoài Quốc, cũng vì sự xuất hiện của Hạ Từ Đông, mà biểu hiện khác với đây bất cứ điều gì.
Anh bình tĩnh ở đó cùng .
Đều là những tinh ranh, ai chạm đường dây quan hệ cá nhân của Hạ Từ Đông và Sầm Cảnh, họ bàn về những chủ đề về dự án và phát triển Vân Châu.
Hỏi đến Sầm Cảnh, cũng sẽ bày tỏ ý kiến của .
Một bữa cơm mất tận ba tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Sầm Cảnh cũng ăn bao nhiêu. Hương vị của món súp thực tệ, nhưng cũng chỉ uống một chút xíu.
Hạ Từ Đông rõ ràng, tránh khỏi nhíu mày.
Lúc xuống lầu mặt trời lặn.
Trên bãi đất trống của khu nghỉ dưỡng từ xa dần dần tụ tập ngày càng nhiều trẻ tuổi.
Hoạt động buổi tối mới bắt đầu.
Tần Hoài Quốc : "Ở đây cứ cách một thời gian đủ các loại hoạt động, cũng là trùng hợp, là cùng góp vui?"
Sầm Cảnh ý kiến gì, đương nhiên Hạ Từ Đông cũng .
Hoàng hôn buông xuống.
Bên đống lửa trại một vòng nắm tay nhảy múa.
Không khí náo nhiệt và tràn đầy sức sống.
Bên cạnh bãi đất trống dựng lên giá nướng thịt, Sầm Cảnh một quần áo thường ngày trắng đen, tay cầm một nắm xiên thịt dê tự nướng giá sắt. Rõ ràng là hợp , nhưng cũng sẽ cho cảm giác đột ngột.
Đám Mạc Tử Kiệt vây quanh .
Sầm Cảnh bảo lấy đĩa qua, tiện tay đưa cho một xiên: "Nếm thử ."
Mạc Tử Kiệt cũng nể mặt, : "Ngon lắm. Anh Cảnh, còn tay nghề đấy?"
"Lần đầu tiên, lẽ là năng khiếu." Sầm Cảnh cũng .
Mạc Tử Kiệt đột nhiên nhích sang bên cạnh hai bước, ghé sát tai : "Anh Cảnh, cái đàn ông bên quen ? Trừ thời gian gọi điện thoại, thì cả buổi tối ."
Sầm Cảnh chỉ ai, tùy ý : "Ừ, bớt nhiều chuyện ."
Anh đưa cái đĩa cho , : "Mang mấy cái qua ."
Mạc Tử Kiệt ồ một tiếng, cũng hỏi nữa.
Bởi vì chuyện , thì hỏi cũng sẽ kết quả.
Hạ Từ Đông ở xa đang lưng về phía bên .
Bỗng nhiên hỏi Tần Tất Xuyên một câu: "Lúc gặp em , em trông như thế nào?”
Vốn dĩ đám Tần Hoài Quốc rời , Tần Tất Xuyên cũng đang định , thấy câu của Hạ Từ Đông theo phản xạ theo hướng .
Dù là khách quý của ba , giọng điệu của cũng khách sáo cho lắm: "Không ly hôn , hình như chuyện liên quan gì đến thì ?"
Hạ Từ Đông bất kỳ phản ứng nào vì giọng điệu của .
Hắn ở đó, ngay cả tầm mắt cũng nhúc nhích một chút.
Tần Tất Xuyên chung quy vẫn còn trẻ, ngược nhịn , khó chịu : "Phổi tích nước, dày và đầu đều từng thương nặng, còn chút khát vọng sống nào nữa.”
Nói đến đây, Hạ Từ Đông dời mắt .
Tần Tất Xuyên khẽ dừng .
Cậu ngành đua xe, những vụ t.a.i n.ạ.n nghiêm trọng là từng thấy, nhưng đó là đầu tiên gặp tình huống khẩn cấp như của Sầm Cảnh.
Sầm Cảnh mà quen , đối với khác tuy xa cách, nhưng theo lời ba thì năng lực và nhân phẩm đều gì để chê, chỉ cần , vô gian và nơi để phát huy.
Tần Tất Xuyên khó hiểu, một như tại trải qua chuyện như thế.
Cho nên giờ phút đối diện với Hạ Từ Đông.
Cậu hỏi vấn đề bối rối lâu: "Anh gặp chuyện, là vì ?"
"Ừ." Hạ Từ Đông phủ nhận.
Tần Tất Xuyên trợn tròn mắt tại chỗ: "Đệt!"
"Anh là con thật á?" Cậu lên hỏi.
Đôi khi kết giao với một cần đến vài năm, thậm chí còn lâu hơn, nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nhóm Mạc Tử Kiệt gặp chuyện lớn nhỏ đều quen tìm Sầm Cảnh, đặt một vị trí và bạn hiếm .
Bao gồm cả Tần Tất Xuyên.
Đừng là , ai thấy bộ dạng lúc đó của Sầm Cảnh, phát hiện liên quan chính là mắt, thì ai mà phẫn nộ chứ?
Hơn nữa, khí chất toát từ Hạ Từ Đông khiến phản ứng đầu tiên của Tần Tất Xuyên là nghĩ rằng chính tay với Sầm Cảnh.
Hạ Từ Đông hề để sự tức giận của mắt.
" định đưa em về Đông Thành." Hắn .
Đây là quyết định đưa lúc cúp cuộc điện thoại .
Lông mày Tần Tất Xuyên thể kẹp c.h.ế.t ruồi: "... Anh sẽ về cùng , hơn nữa dựa mà dẫn ?"
Hoặc là vì trong lòng Hạ Từ Đông ôm một phần cảm kích đối với Tần Tất Xuyên.
Cho nên sự dung túng của cao.
"Điều kiện khí hậu ở Vân Châu , nhưng trạng thái tinh thần và thể chất của em đều thích hợp ở đây, hỏi bác sĩ điều trị của em , em cần một môi trường thích hợp hơn."
Hạ Từ Đông hề với bất kỳ ai về chuyện , ai ngày hôm nay ý nghĩa gì đối với .
Vân Châu ý nghĩa gì.
Chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đảm bảo Sầm Cảnh rời khỏi tầm mắt của , đồng thời, năm phút , quả quyết quyết định mang trở về.
Lời bác sĩ đơn giản, cũng rõ ràng.
Sầm Cảnh trông vẻ , và cũng cố gắng khiến bản hơn.
sự thật trái ngược.
Quá khứ vắt kiệt bộ tâm trí của , ngoài thời gian ngắn xúc động trong phòng, những lúc còn , luôn giữ vẻ bình tĩnh khi đối mặt với . phía sự bình tĩnh đó, vẫn một nỗi mệt mỏi từ tận đáy lòng.
Mệt mỏi đến mức khiến Hạ Từ Đông sợ hãi. Anh đang gắng gượng.
Gắng gượng nhưng bóng ma quá khứ thể xua tan, gắng gượng cơ thể tàn tạ mà hiện tại một bữa cơm chỉ thể ăn một chút xíu, gắng gượng với ý chí tưởng chừng vẫn vững vàng nhưng thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Vân Châu thể thực sự chữa lành .
Nơi cuộc sống bình yên. Quá khứ như hình với bóng, thể trốn thoát.
Hạ Từ Đông ngại tốn thời gian ở đây bao lâu.
Đông Thành ít nhất điều kiện y tế hàng đầu, thậm chí trong thời gian ngắn ngủi, nghĩ vô cách cưỡng chế mang trở về.
Cuối cùng, chỉ bóng lưng của .
Hắn với Tần Tất Xuyên ở bên cạnh một câu: "Giúp một việc."
Sầm Cảnh ngờ một ngày trôi qua , Hạ Từ Đông vẫn theo .
Dưới toà lầu nhỏ là một đoạn đường rải sỏi, bên đường những chiếc đèn thấp tỏa ánh sáng ấm áp kéo bóng dài thật dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-ban-trai-cu-lua-ket-hon/chuong-54.html.]
Cuối cùng Sầm Cảnh dừng ở ngoài cửa.
Anh lạnh lùng đầu : "Hạ Từ Đông, rốt cuộc gì?"
Người đàn ông cách đó mười mét, và đàn ông lạnh lùng ban đầu trông khác gì .
còn m.á.u lạnh nữa, lưng về phía ánh sáng.
"Không gì cả, em lên sẽ ." Hắn .
Sầm Cảnh im lặng hồi lâu, cuối cùng bỏ một câu: "Tùy ."
Rồi mở cửa .
Khi đèn phòng ngủ bật sáng, tất cả những thứ hỗn loạn đập vỡ buổi sáng đều dọn dẹp sạch sẽ.
Sầm Cảnh ở cửa, ngẩn ngơ hai giây.
Mãi đến giây phút , mới cảm nhận sự thật rằng Hạ Từ Đông xuất hiện nữa.
Có lẽ thật sự là nghiệt duyên.
Từ lúc năm tuổi, Sầm Cảnh quen , quên mất, kết hôn với , ly hôn, mãi đến khi Hạ Từ Đông ngỡ rằng c.h.ế.t, ngờ gặp ở một nơi xa xôi như Vân Châu.
Vận mệnh xui khiến, Sầm Cảnh sống lâu như , mới tin điều .
Hạ Từ Đông hiện tại xuất hiện trở với một thái độ trái ngược so với .
Sầm Cảnh phát hiện ý nghĩ của thực tế là đang lùi bước.
Khi sự nghiệp "như mặt trời ban trưa", với Hạ Từ Đông mấy câu là cãi , câu nào câu nấy đều mang theo gai nhọn.
Anh cảm thấy lạnh lùng vô tình, thuyết phục bản tuyệt đối đừng ngã trong tay .
Sau Hạ Từ Đông rõ cảm giác với , Sầm Cảnh đồng thời nhớ chuyện thời thơ ấu, bọn họ còn cùng đến vùng quê. Giờ đây hồi tưởng , Sầm Cảnh thừa nhận cảm giác của lúc đó đối với Hạ Từ Đông phức tạp, thậm chí mang theo sự mềm lòng và buông lỏng mà chính cũng nhận .
Thế giới sửa chữa, tất cả trở về nguyên trạng.
Cảm giác một nhớ quá khứ, cũng khiến khó chịu nhiều.
Anh chỉ chút chán nản.
Người lời tạm biệt , mong từ nay mạnh khỏe, một mái nhà để trở về – chính là Hạ Từ Đông, vẫn còn nhớ rõ tất cả quá khứ.
Sầm Cảnh khỏi châm biếm nghĩ.
Lòng Sầm Cảnh sớm đóng băng , mất khả năng yêu một .
Sẽ cho bất kỳ hồi đáp nào.
Tắm rửa đơn giản xong, Sầm Cảnh mặc áo choàng tắm từ phòng ngủ .
Anh kéo rèm cửa sổ , liếc mắt liền thấy đèn đường.
Hắn dựa cọc, chân là một bãi tàn thuốc.
Dường như cảm ứng, ngước mắt đối diện với Sầm Cảnh.
Hạ Từ Đông đột nhiên cúi đầu ấn ấn điện thoại, điện thoại Sầm Cảnh để giường liền theo đó rung lên một tiếng.
Anh cầm lấy.
"Nhớ sấy khô tóc ngủ sớm nhé."
Sầm Cảnh ấn tắt màn hình, ném điện thoại xuống giường.
Hạ Từ Đông điện thoại của khó.
Đi đến tủ đầu giường kéo ngăn kéo , bên trong bày mười mấy lọ t.h.u.ố.c chỉnh tề, Sầm Cảnh thuần thục lấy t.h.u.ố.c cần uống, đổ tay nửa nắm.
Đổ nước, mặt biểu cảm ngửa đầu nuốt xuống.
Sấy khô tóc xong, tắt đèn, nhanh liền mơ mơ màng màng ngủ .
Khi tiếng sấm đ.á.n.h thức, phát hiện bên ngoài mưa .
Anh bây giờ mẫn cảm với thời tiết mưa bão, dễ mất ngủ, khi tỉnh liền trở mãi ngủ .
Anh cầm điện thoại đầu giường lên xem.
Một giờ sáng.
Đầu đau, cho nên dứt khoát dậy.
Anh ngẩn trong đêm tối, mặc cho từng tia chớp lóe lên qua rèm cửa sổ. Tiếng mưa càng lúc càng lớn.
Vân Châu nhiều mưa, mùa , nửa đêm thường mưa bão.
Đến ngày hôm là một ngày trời nắng ráo.
Chỉ là phiền giấc mộng .
Tư duy Sầm Cảnh phát tán, khỏi liền nghĩ đến Hạ Từ Đông.
Đó là sẽ ấu trĩ đến mức dầm mưa lầu , cho nên khi Sầm Cảnh thấy đang che một chiếc ô đen, tiếp tục hút t.h.u.ố.c đèn đường, cũng cảm thấy hết nổi.
Trọng điểm là đường cách đó mấy mét, còn một khác bất động cũng che ô ở đó. Sầm Cảnh liếc mắt liền nhận là Cao Dương.
Ban ngày đều xuất hiện, nửa đêm thế cũng vì vội vã chạy đến, còn cần cù chăm chỉ cùng ông chủ nhà ở đây phát điên.
Nửa tiếng , Sầm Cảnh mở cửa .
Cao Dương khom lưng gật đầu : "Cảm ơn Sầm."
"Đừng cảm ơn ." Sầm Cảnh ném hai cái khăn lông qua: "Cái khu nghỉ dưỡng thiếu chỗ cho các ở nhưng bên là nhà riêng, bảo vệ tuần tra gọi điện thoại cho , nghi ngờ bên xảy chuyện."
Cao Dương ngược lộ vẻ áy náy.
Còn bên cạnh từ lúc thấy Sầm Cảnh mở cửa đến khi , sắc mặt đều biến đổi một chút nào.
Ánh mắt Sầm Cảnh lướt qua ống quần ướt sũng của hai , chỉ bên : "Bên là nhà vệ sinh, đồ dùng rửa mặt ở trong tủ, một phòng trống và sô pha, tự nhiên ."
Hạ Từ Đông rõ ràng đang bám chặt lấy buông.
Cao Dương thì tất nhiên khùng điên cùng ông chủ của , Sầm Cảnh lười cãi .
Hạ Từ Đông từ khi nào mặt , khẽ nhíu mày quầng thâm nhạt nhòa mắt hỏi: "Trước đó ngủ ?"
Sầm Cảnh ngước mắt, chậm rãi mở môi: "Liên quan quái gì đến ."
Cao Dương đang lặng lẽ cúi đầu lau lập tức hạ thấp đầu hơn.
Hạ Từ Đông ngược một tiếng.
Dường như ngay cả nỗi sầu đậm đặc giữa hàng mày ban đầu cũng nhạt ít.
Rất nhanh Hạ Từ Đông bưng tới một ly sữa nóng: "Uống ngủ tiếp." Hắn .
Sầm Cảnh cái cốc mặt, đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của .
Rồi cầm lấy cốc uống cạn.
Anh trả cốc, : "Được , niềm vui gặp đến đây là kết thúc, hy vọng ngày thứ hai tỉnh sẽ gặp các nữa."
Sầm Cảnh mơ hồ cảm thấy chút bực bội, đặc biệt là khi Hạ Từ Đông liên tục áp sát trong thời gian ngắn, còn thì còn đường lui.
ngờ nửa đêm đó, ngủ một giấc thật sâu.
Càng ngờ khi mở mắt nữa.
Thì rời khỏi Vân Châu .