Hắn tức đến nghiến răng, trong đầu chỉ nghĩ: nàng chắc đang sống vui vẻ cùng đám thị vệ  đây!
Giản Vãn Khanh vẫn bình thản, thậm chí còn  nhẹ:
“Bệ hạ,   một chuyện  nhờ ngài.”
Cảnh Trì  ngạc nhiên, ánh mắt nhuốm lạnh:
“Chuyện gì? Nói .”
Giản Vãn Khanh khẽ thở dài, giọng nhu mì mà yếu ớt:
“Ngài  đấy,    chỗ dựa, một  với Hồng Mai sống  khó khăn. Thuê thị vệ, mua sắm đồ đạc, mỗi ngày nuôi đám  , tốn  ít tiền…”
Nói đến đây, nàng ngừng , cố gắng kìm nước mắt, khẽ lấy khăn chấm nhẹ khóe mắt.
“Ngài xem tình cũ, giúp chúng  một chút,    ăn, tự kiếm sống thôi…”
Cảnh Trì trầm mặc, sắc mặt mỗi lúc một đen.
 lúc , Hồng Mai quỳ xuống,    :
“Hu hu… Tiểu thư của nô tỳ đáng thương lắm… Hoàng thượng, ngài xem tiểu thư nay  tiều tụy, đều là vì   ngài đoái hoài!”
Giản Vãn Khanh giật giật khóe miệng. Tiều tụy? Nàng thấy  vẫn  như thường mà?
 lời Hồng Mai rõ ràng  hiệu quả — Cảnh Trì thở dài, cuối cùng cũng nhượng bộ.
“Được , trẫm  . Phố Thanh Thạch  hai cửa hàng,  quần áo, phấn son và trang sức, cho ngươi. Còn lầu Oái Tụy… đừng mơ tưởng nữa.”
Giản Vãn Khanh lập tức nở nụ  rạng rỡ, khéo léo tiễn   tận cửa.
Cảnh Trì bước  ngoài, liếc thấy Tạ Hạo Phong  bên cạnh, ánh mắt  thoáng tối , hừ lạnh một tiếng  bỏ .
Tạ Hạo Phong chỉ cúi đầu,   gì.  khi  theo bóng lưng Cảnh Trì, trong lòng   dấy lên chút nặng nề khó hiểu.
Cô nương  thích, hình như…   nhiều  để mắt đến.
Hôm , Giản Vãn Khanh dọn một ít đồ đạc, đưa Hồng Mai và mấy thị vệ đến trang viên ngoại ô ở tạm vài ngày.
Đêm xuống, nàng   võng giữa sân, ngắm , uống rượu một .
Hai chén rượu đào  trôi xuống bụng, một bóng đen đột nhiên đáp xuống sân.
Giản Vãn Khanh giật , tưởng  hoa mắt do say.
 khi thấy thêm ba bóng đen nữa từ mái nhà lao xuống, nàng hét lên thất thanh:
“Cứu mạng! Tạ Hạo Phong!”
Chưa kịp chạy  phòng, nàng   một tên vác lên vai, miệng  nhét vải, tiếng kêu tắc nghẹn.
Trong đầu nàng chỉ kịp nghĩ: C.h.ế.t tiệt,   nào gặp chuyện cũng  thấy Tạ Hạo Phong  hết !
Ngay khi tuyệt vọng nhất,  hình nàng bất ngờ rơi xuống khỏi vai tên cướp.
Một luồng gió lạnh lướt qua — Tạ Hạo Phong  xuất hiện.
Hắn một tay đỡ lấy nàng, một tay rút vải trong miệng nàng , ôm nàng nhảy lên mái nhà.
“Tiểu thư,  ở đây đừng động,   xử lý bọn chúng.”
 Giản Vãn Khanh sợ hãi đến run rẩy, ôm chặt lấy   buông:
“Hu hu… ngươi   ,  suýt c.h.ế.t !”
Hồng Mai từ trong nhà lao , thấy cảnh đó thì  lớn:
“Tiểu thư! Người   ? Tạ thị vệ, ngươi  ăn kiểu gì thế hả! Nếu tiểu thư xảy  chuyện gì, ngươi  mấy mạng mà đền!”
Tạ Hạo Phong áy náy   nên lời. A Ngôn kéo Hồng Mai , gắt:
“Không  vô lễ với đại ca!”
Hai  cãi  ầm ĩ, Giản Vãn Khanh  dụi mặt  n.g.ự.c Tạ Hạo Phong —  giật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-giai-tan-hau-cung-ta-mo-hau-cung-cua-rieng-minh/chuong-2-gap-lai-ke-thu-trong-cung.html.]
Ngực  dính đầy máu.
“Ngươi  thương!”
Tạ Hạo Phong đỏ mặt, vội buông nàng :
“Tại hạ…  . Ta  dọn dẹp ngoài .”
Từ  vụ đó, Tạ Hạo Phong hầu như ngày nào cũng ở bên cạnh nàng.
 sự yên bình chẳng kéo dài  lâu — Cảnh Trì  triệu nàng  cung.
Giản Vãn Khanh thở dài: “Tên hoàng đế ch.ó má ,   gì nữa đây…”
Khi nàng bước  Dưỡng Tâm Điện, Cảnh Trì đang cúi đầu duyệt tấu,  ngẩng lên.
Trời tháng sáu nóng như lửa, mồ hôi  trán nàng rịn .
Hắn bỗng mở miệng:
“Trẫm   hai ngày , ngươi gặp bọn cướp?”
Giản Vãn Khanh sững :
“Ngài   ?”
“Người của trẫm điều tra .” Hắn khẽ ho một tiếng, vẻ  gượng.
Ồ,  là  cho  theo dõi . Đồ hoàng đế bệnh kiểm soát!
Cảnh Trì  nàng, giọng trầm:
“Ngươi ở ngoài  an . Hay là… về cung .”
Giản Vãn Khanh suýt bật .
Một  nàng vẫn sống , về để  gì? Làm vật trang trí giữa  và Hoàng hậu ?
Đang định tìm lý do từ chối thì bên ngoài truyền  tiếng thái giám:
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Giản Vãn Khanh ngẩng đầu — Yến Nhược Dao đỡ cái bụng năm tháng, bước , nụ  dịu dàng mà ánh mắt lạnh như dao.
“Tỷ tỷ cũng ở đây ?”
Giản Vãn Khanh nhướng mày. Tỷ tỷ? Cô  lớn hơn nàng vài tuổi mà còn giả vờ gọi  mật.
“Nghe  tiểu thư Giản suýt  bọn cướp bắt, thật khiến  lo lắng.”
Yến Nhược Dao  xuống cạnh Cảnh Trì, khẽ :
“Tiểu thư Giản hiện tại một , cũng tội nghiệp. Hay là thế , Định Quốc Công thế tử Chu Tử An trẻ tuổi, tuấn tú,  là tân khoa trạng nguyên — bản cung   mai mối, ngài thấy , bệ hạ?”
Cảnh Trì chỉ  gượng, ôm lấy vai Yến Nhược Dao, gật đầu.
Giản Vãn Khanh  hai  đó, trong lòng chỉ  lật bàn.
Một cặp ch.ó má, thật xứng đôi  lứa.
Không ngờ, Yến Nhược Dao  thật sự  .
Chu Tử An đến thăm.
Giản Vãn Khanh  tiếp khách trong đại sảnh, Hồng Mai dâng  thượng hạng.
Chu Tử An quả thật tuấn tú, nhưng ánh mắt quá đỗi ngọt ngào — khiến nàng … lấy quạt gõ  đầu .
“Tiểu thư Giản quả thật xinh , quả  hổ danh.”
Giản Vãn Khanh  nhạt.
annynguyen
Hắn   tiếp:
“Nghe  tiểu thư hiện nay một , nếu   gả  phủ Chu, cũng  giữ quy củ một chút…”