SAU KHI BỊ NGHE THẤY TIẾNG LÒNG, TÔI VÔ TÌNH VÀO GIỚI GIẢI TRÍ VÀ NỔI ĐÌNH ĐÁM - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-11-23 13:12:29
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sáng hôm .

 

Chín giờ, Hàn Cẩn Châu lái xe đưa Giang Thư Hoàn sân bay, còn cùng cô phòng chờ hạng thương gia.

 

Hai bước , Quý Hàm Chương ở góc trong lên. Khi ánh mắt chạm Hàn Cẩn Châu, trong đáy mắt khẽ lóe lên tia sáng, nhưng sắc mặt vẫn bình thản như cũ, chỉ dịu dàng về phía Giang Thư Hoàn: “Đến , ăn sáng ?”

 

Tiểu Trương cũng vội vàng lên, Giang Thư Hoàn sang Hàn Cẩn Châu. Bề ngoài còn tỏ bình tĩnh nhưng trong lòng thì gào thét ngừng: Hàn Cẩn Châu! Đây chẳng Hàn Cẩn Châu ! Người đàn ông giàu nhất trong nước, thậm chí là cả Đông Á! Anh … Anh là tình địch của ảnh đế nhà chứ?!

 

Giang Thư Hoàn gật đầu: “Ừm, em ăn .”

 

đầu Hàn Cẩn Châu, trong lòng chột , đành lấy hết can đảm giới thiệu: “Đây là bạn em, Quý Hàm Chương, còn đây là trợ lý của , Tiểu Trương. Tụi em tình cờ mua cùng một chuyến bay nên về cùng .”

 

“Còn đây là… Ừm, của em, Hàn Cẩn Châu.”

 

Ánh mắt Quý Hàm Chương khẽ d.a.o động.

 

Tình cờ ?

 

Sắc mặt vẫn bình thản, mỉm khẽ gật đầu với Hàn Cẩn Châu: “Anh Hàn, gặp .”

 

Nét mặt Hàn Cẩn Châu nghiêm nghị, cũng gật đầu đáp .

 

Bốn cùng xuống ghế sofa, nhân viên phục vụ mang cà phê đến. Ánh mắt tò mò của cô phục vụ lén lút đảo qua giữa Quý Hàm Chương và Hàn Cẩn Châu, dừng Giang Thư Hoàn, trong đầu lập tức tự biên tự diễn một màn kịch tình tay ba đầy kịch tính.

 

Người đang tự biên kịch trong lòng còn cả Tiểu Trương.

 

Thái độ của Hàn Cẩn Châu chẳng rõ ràng lắm ? Đây đúng là thái độ của tình địch, đầy địch ý, hờ hững xa cách.

 

Mấu chốt là cùng cô Giang đến, qua còn khá thiết nữa. Mà khi giới thiệu, một bên là bạn, một bên , thế nào cũng thấy khác biệt rõ ràng.

 

Ván , ảnh đế nhà hình như thua .

 

Dù ảnh đế mệnh danh là “tuyệt sắc nhân gian”, dung mạo cùng vóc dáng đúng là vô cùng mỹ nhưng Hàn Cẩn Châu cũng chẳng hề kém cạnh.

 

Phải , năm đó khi Hàn Cẩn Châu tiếp quản tập đoàn Hàn Thị, chỉ vì gương mặt quá xuất sắc mà trực tiếp leo lên hot search.

 

Hàn Cẩn Châu - một sự tồn tại đáng sợ: trong giới nhà giàu thì trai nhất, còn trong những trai thì giàu nhất.

 

Tình địch mạnh quá!, Tiểu Trương âm thầm đổ mồ hôi lạnh cho ảnh đế nhà .

 

“Quay xong bộ phim , em sẽ về trường ?” Hàn Cẩn Châu hỏi.

 

Giang Thư Hoàn nghĩ ngợi đáp: “Nếu vai nào khác thì sẽ về.”

 

Nhiếp Chính Vương gần đến đoạn cuối, vai của cô cũng chẳng còn bao nhiêu.

 

Hàn Cẩn Châu gật đầu: “Nếu em tiếp tục đóng phim thì tự đầu tư một bộ, hoặc thu mua hẳn một công ty điện ảnh .”

 

Trong mắt , việc Giang Thư Hoàn học ở trường phim trong phim trường cũng chẳng khác biệt. Học vị, thành tích, nghiên cứu… Anh vốn để tâm, chỉ cần cô vui vẻ, gì cũng .

 

Tiểu Trương nuốt nước bọt.

 

Quả nhiên là đàn ông giàu nhất. Nói đến đóng phim, liền là tự đầu tư hoặc mở công ty.

 

Cậu lén liếc sang Quý Hàm Chương. Quả nhiên, bất kể tình địch gì, ảnh đế vẫn giữ vẻ điềm đạm, hề d.a.o động.

 

Giang Thư Hoàn lắc đầu: “Phiền phức lắm.”

 

Dù là đầu tư phim mua công ty điện ảnh đều quá phiền phức.

 

Hơn nữa: “Em chỉ học hỏi chút thôi, vốn ý định diễn viên lâu dài.”

 

So , cô vẫn thích thí nghiệm hơn.

 

Không thích diễn xuất, nhưng Giang Thư Hoàn tự thấy thiên phú, so với thí nghiệm còn kém hơn. Mà vốn thí nghiệm chẳng gì xuất sắc, diễn xuất càng chỉ ở mức bình thường. Thay vì tự diễn, cô thà xem Quý Hàm Chương diễn còn thích hơn.

 

Anh mới là thật sự thiên phú diễn xuất.

 

Trong lòng Giang Thư Hoàn, việc đem so với vị tam kim ảnh đế ca tụng là “thiên tài diễn xuất nhất lịch sử” chẳng gì sai. So sánh xong, cô càng xác định thêm: diễn xuất bình thường.

 

Quý Hàm Chương trầm ngâm vài giây : “Gần đây vài đoàn phim gửi kịch bản cho . Nếu em hứng thú, thể xem qua. Với diễn xuất của em, thử vai những nhân vật bình thường chắc vấn đề gì.”

 

Đôi mắt Giang Thư Hoàn sáng lên, gật đầu: “Được đó.”

 

Hàn Cẩn Châu thoáng liếc Quý Hàm Chương, gì thêm.

 

Tiểu Trương âm thầm giơ ngón cái cho ảnh đế trong lòng. Dù tiền bạc mạnh mẽ đến , vẫn hợp với sở thích của cô Giang. Dù thì về “năng lực tiền bạc”, chính cô Giang cũng sẵn .

 

Nghĩ kỹ , nãy hình như Hàn Cẩn Châu là tự em đầu tư một bộ phim? Nghe thế nào cũng giống như để cô Giang tự bỏ tiền.

 

Không thể nào, theo đuổi con gái mà ngay cả khoản cũng chi ?

 

lúc , nhân viên phục vụ bước tới nhắc: “Thưa quý khách, thể lên máy bay ạ.”

 

Hàn Cẩn Châu tiễn Giang Thư Hoàn đến cửa, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, dặn dò: “Tự lo cho bản nhé.”

 

Giang Thư Hoàn ôm lấy : “Vâng, cũng .”

 

Tiểu Trương trợn tròn mắt: Xong , thua , ảnh đế nhà thua thảm!

 

Cậu lén Quý Hàm Chương, nhưng thấy sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ, thậm chí môi còn thấp thoáng ý .

 

Tiểu Trương: ???

 

Ảnh đế tức đến phát điên ?

 

Sau khi trở về thành phố S, nghỉ ngơi một chút, đoàn phim tiếp tục khởi động.

 

Tin tức mạng về Nhiếp Chính Vương, trong đoàn dĩ nhiên đều thấy. Người ngoài hiểu rõ tình hình nhưng Vương Tú Như và mấy bạn thì rõ.

 

Ngay cả chậm chạp, đầu óc đơn giản như Hạ Hướng Dương, cũng nhận điều gì đó khác lạ. Hiếm hoi , dám nhiều lời mặt Giang Thư Hoàn, chỉ lén lút tám chuyện cùng Vương Tú Như và những khác lưng.

 

Họ len lén ghép đôi cặp ngay tại phim trường, nhưng mắt , bao giờ biểu hiện điều đó mặt nhân vật chính.

 

Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày cảnh cuối cùng của Giang Thư Hoàn.

 

Hoàng đế nhỏ tuổi dần trưởng thành, mâu thuẫn giữa Nhiếp Chính Vương và phe bảo hoàng ngày càng gay gắt. Cùng lúc đó, chiến sự biên cương bùng phát, triều đình rơi cảnh nội ưu ngoại hoạn.

 

thời điểm , Nhiếp Chính Vương tái phát bệnh cũ. Diệp nhận mệnh lên núi Thiên Ngoại phương Bắc tìm linh dược, nhưng đường hồi kinh phe bảo hoàng giăng sẵn mười tám vòng phục kích, mười tám cao thủ võ lâm thiết lập mười tám cái bẫy liên .

 

Diệp một đường c.h.é.m g.i.ế.c, m.á.u nhuộm . Khi đến vòng vây cuối cùng, nàng chẳng còn sức.

 

Cái bẫy cuối chính là Đông Môn Trung, đại t.ử phản bội Kiếm Tông năm xưa, nay liên thủ cùng tàn binh của Minh Nguyệt Minh.

 

Một năm , Diệp từng dẫn một đội Hắc Giáp Quân quét sạch Minh Nguyệt Minh. Trong khoảnh khắc cuối cùng, Đông Môn Trung dẫn một nhóm nhỏ đào thoát, từ đó bặt vô âm tín. Không ngờ nương nhờ phe bảo hoàng.

 

Bản tính gian trá độc ác, ngay cả khi phục kích cũng chỉ dám ẩn trong vòng cuối. Khi tàn binh Minh Nguyệt Minh liều c.h.ế.t cùng Diệp đồng quy vu tận, quân diệt, Diệp cũng trọng thương gần c.h.ế.t, mới từ trong bóng tối bước .

 

Lúc , Diệp quỳ một gối xuống đất, còn dậy nổi.

 

Đông Môn Trung ngạo nghễ lạnh: “Hừ, thiên hạ nhất tông môn, đến đây là tuyệt diệt .”

 

Ngay khoảnh khắc , Diệp bỗng bật dậy, như kinh hồng lóe điện, một kiếm đ.â.m thẳng tim . Đông Môn Trung chỉ kịp thốt một tiếng “ngươi…” thì ngửa mặt ngã xuống, tắt thở.

 

Thân thể Diệp nặng nề ngã xuống đất.

 

Nàng ngửa giữa vũng m.á.u hoang vu, ánh mắt dần dần tán loạn.

 

Trên bầu trời, một con quạ đen vỗ cánh bay qua, tiếng kêu sắc nhọn vang vọng giữa đồng hoang, đầy điềm gở.

 

“Tần Tiêu…”

 

Đó là đầu tiên cũng là cuối cùng nàng gọi tên Nhiếp Chính Vương.

 

Trong cảm nhận của nàng, đó là tiếng gào thét dốc cạn sinh mệnh cuối cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-nghe-thay-tieng-long-toi-vo-tinh-vao-gioi-giai-tri-va-noi-dinh-dam/chuong-84.html.]

thực , nó chỉ là tiếng thì thầm nhỏ đến mức ai thấy.

 

Chỉ gió quan đạo hoang vu đáp nàng.

 

Thiên hạ nhất kiếm khách ngã xuống.

 

Tiếng vỗ tay vang lên.

 

“Chúc mừng cô Giang tất cảnh !”

 

Giang Thư Hoàn vẫn đó, ánh mắt từ mờ mịt dần lấy thần sắc nhưng biểu cảm vẫn còn ngơ ngác.

 

Vương Tú Như và Trần Nhĩ Nhã chạy đến đỡ cô dậy. Tiểu Trương cũng lao nhanh tới, nhét tay Giang Thư Hoàn một bó hoa: “Cô Giang, chúc mừng cô thành!”

 

Vương Hữu Đức tươi đưa cho cô một phong bao lì xì: “Cô Giang, chúc mừng sát thanh, vai Diệp của cô kết thúc .”

 

“À… Kết thúc .”

 

Giang Thư Hoàn mơ hồ lặp , tâm trạng vẫn còn chìm trong vai diễn, ánh mắt đảo qua , cuối cùng dừng nơi Quý Hàm Chương đang cách đó vài bước: “Tần Tiêu?”

 

Quý Hàm Chương tiến lên hai bước, dịu dàng với cô: “Thư Hoàn, em là Giang Thư Hoàn.”

 

, nước mắt bất chợt trào , ngoài dự đoán của , cả nhào lòng Quý Hàm Chương, giọng nghẹn ngào: “Tần Tiêu… t.h.u.ố.c kịp mang về… Muội mang t.h.u.ố.c về cho … Huynh đừng c.h.ế.t… Ca ca, vì ca ca đến… Muội gặp ca ca…”

 

Toàn Quý Hàm Chương cứng đờ, hồi lâu mới chậm rãi đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, giọng dịu dàng an ủi: “Không , dù t.h.u.ố.c kịp đưa về, nhưng Hắc Giáp Quân xuất thành nghênh đón. Chẳng bao lâu nữa sẽ tìm Diệp, đem linh d.ư.ợ.c mà nàng liều mạng trở về. Bệnh của Tần Tiêu sẽ khỏi.”

 

Anh đang tiếp diễn biến trong kịch bản Nhiếp Chính Vương: Hắc Giáp Quân quả thật xuất thành tiếp ứng nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước. Khi tìm thấy Diệp, nàng tắt thở.

 

Thế nhưng, linh d.ư.ợ.c mà nàng đem về vẫn còn, nàng giấu kỹ bên , thấm đầy máu.

 

Cuối cùng, t.h.u.ố.c quả thật đến tay Nhiếp Chính Vương.

 

Tần Tiêu uống.

 

Thế cục đến hồi kết, ở bờ vực. Lúc uống uống thuốc, với chẳng còn ý nghĩa. Hắn uống, chỉ đem gói gấm nhuốm m.á.u đó đeo bên .

 

Cho đến khi quyết chiến cùng quân địch biên cương, cho đến khi quân tiếp viện cố tình dừng cách đó ba mươi dặm, lạnh lùng Hắc Giáp Quân gần như quân diệt, cho đến khi thoi thóp lưng Truy Phong mã, ngựa cõng vùng đất hoang dấu chân , gói gấm vẫn luôn theo .

 

Quý Hàm Chương cảm giác cảm xúc của Giang Thư Hoàn dần định , liền dịu giọng thêm: “Mấy ngày Hàn xuất ngoại tham dự hội đàm thương mại , thời sự cũng đưa tin. Hoặc là, em thể gửi cho một cuộc gọi video, chuyện với một chút?”

 

Giang Thư Hoàn trầm lặng thêm chốc lát, từ từ thẳng, khẽ lùi , rời khỏi vòng tay Quý Hàm Chương.

 

lấy lý trí.

 

Diệp là nhân vật trong kịch bản phim.

 

Tần Tiêu cũng là nhân vật trong kịch bản phim.

 

Còn cô là Giang Thư Hoàn.

 

Giang Thư Hoàn chút ngượng ngùng. Đây là đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng sự hỗn loạn của cảm xúc khi nhập vai. Vừa , trong khoảnh khắc đó, cô thật sự đau lòng vì bản thể tận tay trao linh d.ư.ợ.c cho Tần Tiêu.

 

Dù chỉ là một nha mua về bằng một thỏi vàng, nhưng trải qua năm tháng sống kề cận sớm tối, trong lòng Diệp nảy sinh một thứ tình cảm khó gọi tên với Nhiếp Chính Vương.

 

Đây vốn chỉ là một tuyến ẩn tình cảm trong kịch bản.

 

Có thể trong phim cũng chắc thể hiện rõ, nhưng khi nhập vai, Giang Thư Hoàn từng chút từng chút cảm nhận sự hòa quyện của ngưỡng mộ, cảm kích, thương xót và luyến tiếc .

 

Đặc biệt là trong cảnh cuối cùng.

 

Dù gắng gượng dùng thở cuối cùng để tự tay g.i.ế.c kẻ thù diệt môn, nhưng trong lòng Diệp chẳng hề nhẹ nhõm. Ngược , nàng thấy vô cùng tiếc nuối. Tiếc nuối vì thể gặp Nhiếp Chính Vương một cuối khi c.h.ế.t.

 

“Không , chỉ là nhập vai thôi.”

 

Quý Hàm Chương lên tiếng an ủi .

 

Những khác, dù cú ôm bất ngờ khi nãy cho tròn xoe mắt, lúc cũng thi giả vờ bình tĩnh, phụ họa an ủi: “ , đúng , chỉ là nhập vai thôi, dần dần sẽ quen.”

 

“Chứ còn gì, nhớ hồi đóng vai bà v.ú thích dùng kim châm khác, xong hơn một tháng mà cứ thấy kim là cầm lên châm .”

 

thì đóng vai điếc, khi hạ vai vẫn vô thức dùng thủ ngữ với khác nữa cơ.”

 

 

Mọi thi góp chuyện, lôi cả những trò dở dở trong quá khứ kể.

 

Những nhân viên khác vốn quen với cảnh tượng .

 

Có lẽ thật sự là phim lâu ngày nên sinh tình cảm. Nhất là đoàn phim , cùng trải qua ít chuyện, các diễn viên hình như càng thêm gắn bó với .

 

Cũng nhiều thầm nghĩ Giang Thư Hoàn đúng là may mắn. Dù rằng của cô là quản lý khách sạn Vãn Chu, mà khách sạn Vãn Chu dính dáng đến nhà đầu tư mới của đoàn phim, nhưng chỉ dựa những điều đó thôi thì đủ để cô hòa đồng cùng các diễn viên khác như .

 

Vẫn là do may mắn. Hoạn nạn mới thấy chân tình, trong đoàn xảy quá nhiều chuyện, khi tất cả cùng trải qua sinh t.ử thì ít nhiều cũng thật sự tình cảm với .

 

Không giống những đoàn phim khác, nhiều khi chỉ giữ bề ngoài vui vẻ, chứ lưng khi còn đ.â.m d.a.o .

 

Trong khí rộn ràng, chút ngượng ngập trong lòng Giang Thư Hoàn cũng nhanh chóng tan biến.

 

lúc , một nhân viên bước , báo với Vương Hữu Đức: “Đạo diễn Vương, bên ngoài một vị phu nhân tên Trương Mạn Vân đến thăm đoàn. Bà cũng báo với chúng . Ông xem xử lý thế nào?”

 

Vương Hữu Đức thoáng nghi hoặc: “Trương Mạn Vân? Trong đoàn ai quen với bà ?”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Nhân viên sang Giang Thư Hoàn: “Bà là đến thăm cô Giang Thư Hoàn.”

 

Giang Thư Hoàn lúc bình tĩnh trở , chỉ thản nhiên đáp: “Ồ, quen bà .”

 

Nhân viên: “…”

 

Thật , Trương Mạn Vân là đến thăm vãn bối trong nhà, nhân viên vốn còn đoán lẽ họ là họ hàng gì đó. Cậu định chỉ cần hỏi một tiếng sẽ cho .

 

Thậm chí còn nghi ngờ việc đạo diễn và các diễn viên ưu ái cô gái nhỏ khi cũng vì nguyên nhân .

 

Ai ngờ, Giang Thư Hoàn thẳng thừng quen”.

 

Quý Hàm Chương liếc cô, thản nhiên : “Đã quen thì khỏi thăm. Mời bà Trương về .”

 

Đến lượt Vương Hữu Đức á khẩu.

 

Quả thực, đoàn phim của họ mấy khi chấp nhận mấy kiểu thăm đoàn kỳ lạ .

 

Bởi hiện giờ đoàn đang hot, một mượn cớ “thăm đoàn” thực là để ăn ké danh tiếng. Loại chỉ cần gọi điện , Vương Hữu Đức đều từ chối hết.

 

mà, đối phương là Trương Mạn Vân cơ mà!

 

Dù bà minh tinh hạng nhất nhưng bà lấy Hàn Thủ Nghiệp!

 

Còn gia tộc Hàn bây giờ đang ở vị thế nào chứ?

 

Hơn nữa, mấy năm nay Trương Mạn Vân trong giới cũng năng nổ. Rõ ràng là rút khỏi giới giải trí, nhưng thường xuyên xuất hiện ở các lễ trao giải, chương trình tạp kỹ. Trong giới ít nể mặt bà .

 

Nếu vô duyên vô cớ đắc tội với bà , lỡ khi phim của họ duyệt chiếu, đến lúc xếp lịch chiếu, bà giở trò gì đó thì đúng là thiệt hại nhỏ!

 

Vương Hữu Đức vội hỏi Giang Thư Hoàn: “Thật sự quen ? Không quen nhưng cũng đúng ? Người đến , chi bằng cho bà chút thể diện?”

 

Giang Thư Hoàn nghĩ một chút, : “Vậy tùy ông thôi.”

 

Vương Hữu Đức mừng rỡ: “Vậy thì , khách tới là khách, chỉ cần tiếp đãi qua loa là .”

 

Tốt nhất là nhân cơ hội dò hỏi thêm xem Trương Mạn Vân quen ai trong hệ thống rạp chiếu , đến lúc đó thể nhờ bà giúp đỡ chút ít trong việc sắp lịch.

 

Nghĩ , Vương Hữu Đức hí hửng chạy .

 

Giang Thư Hoàn chỉ theo bóng lưng ông rời với ánh mắt phần thương hại.

 

Nếu Vương Hữu Đức rằng Trương Mạn Vân đến đây vốn mang tâm thế gây chuyện, hơn nữa nhắm chính cô, chắc chắn sẽ coi cả đoàn phim Nhiếp Chính Vương như kẻ thù. Vậy thì, ông còn thể hớn hở nghênh đón như thế ?

 

Ừm, chắc là .

Loading...