"Gì cơ?" cách xa một chút, thực rõ nhưng vẫn giả vờ như thấy.
Giang Hải Dương đầu , ánh mắt sắc lạnh đầy phẫn nộ: "Giang Vãn, mày điểm dừng ?"
"Anh tài xế, chúng thôi!" một nữa gọi tài xế.
"Đồng ý, chúng tao đồng ý! Giang Vãn, tao cùng cha mày quỳ xuống xin , như ?" Tằng Tú Nga hét lên, chẳng còn chút kiêu ngạo nào.
thở dài, : "Nếu các sớm tỉnh ngộ như , giờ về đến thành phố ."
bước gần, lấy điện thoại : "Đã đồng ý thì bắt đầu ."
đến bia mộ, ảnh và ông ngoại, lòng nặng trĩu: "Mẹ, ông ngoại... Giang Hải Dương và vợ ông đến xin hai . Đều tại con bất tài, kéo dài nhiều năm mới bắt họ đến đây. Hai ở nơi , hãy yên nghỉ một chút nhé."
bật chức năng phim điện thoại, hướng về phía hai họ.
Tằng Tú Nga do dự một lúc lâu, mới từ từ quỳ xuống bia mộ, đó đỡ Giang Hải Dương quỳ theo.
Giang Hải Dương cúi đầu sát đất, nhất quyết lên tấm bia.
"Cúi đầu , các sai , xin ." Gương mặt lạnh băng, lúc , nỗi hận trong lòng cuộn trào nhưng chẳng hề nguôi ngoai.
Tằng Tú Nga và Giang Hải Dương giằng co một lúc, cùng cúi đầu.
"Phải cúi ba ." nhắc nhở.
Họ cúi ba , Giang Hải Dương suýt nữa dậy nổi, nhờ Tằng Tú Nga đỡ mới dậy .
mềm lòng, nhắc: "Không gì thì cúi đầu cũng vô ích."
Trong gian tĩnh lặng, giọng khàn đặc đầy uể oải của Giang Hải Dương vang lên: "Hà Tương Vân, sai , xin bà..."
vẫn cầm điện thoại phim họ, khi câu xin , mũi cay cay, nước mắt kìm lăn dài.
Trong đầu hiện lên hình ảnh những ngày cuối đời, bà , thoi thóp, thể thốt nên lời, nhưng , trong lòng bà vô cùng bất mãn, vô cùng hối hận, và vô cùng lo lắng cho .
Mẹ ơi...
thầm gọi, thấy ? Con gái lớn, năng lực, thể bảo vệ bản , bảo vệ bà ngoại, và còn thể trả thù cho và ông ngoại.
Không từ lúc nào, nước mắt mờ đôi mắt .
Khi tỉnh , phát hiện Tằng Tú Nga đang đỡ Giang Hải Dương định dậy.
"Chưa đủ thời gian, ai cho các lên?"
Tằng Tú Nga , ánh mắt đầy phẫn uất nhưng cố nén xuống, biện minh: "Quỳ cũng quỳ , cúi đầu cũng cúi , xin cũng xin - Giang Vãn, cha mày chịu nổi , nếu bắt ông quỳ mười mấy phút nữa, mạng sống cũng còn!"
"Loại ác nhân như ông dễ c.h.ế.t." động lòng, mắt vẫn hiện lên hình ảnh lúc lìa đời.
"Giang Vãn, mày—"
"Mười mấy năm các đối xử với như , giờ còn sẵn lòng cho ông chữa bệnh, là nhân nghĩa lắm . Nếu các chút thành ý nào khi xin , thì tự sinh tự diệt !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-233.html.]
"..." Tằng Tú Nga trừng mắt đầy căm hận, cuối cùng buông tay, Giang Hải Dương quỵ xuống.
"Giang Vãn, mày đại nghịch bất đạo! Mày đợi đấy, đợi tao khỏi bệnh—"
lạnh lùng : "Nếu ông dọa như thế, thể để ông khỏi bệnh ."
"Mày—"
"Im miệng !" Tằng Tú Nga ngăn , liếc nghiến răng . "Giờ nó chẳng nhận , còn quyền quý lưng! Cố gia cũng nó dằn mặt đến nửa sống nửa c.h.ế.t, chúng lấy gì để đấu với nó... Vì sức khỏe của ông, hãy nhẫn nhịn ..."
Giang Hải Dương: "..."
Không sai, Tằng Tú Nga còn .
Vậy là hai họ tiếp tục quỳ.
Hết thời gian, Giang Hải Dương loạng choạng vững, Tằng Tú Nga đỡ nổi, đành tức giận gọi con trai: "Mau đỡ cha mày lên, xuống núi đến bệnh viện."
Giang Hạo đưa tay liền : "Trả bao nhiêu tiền?"
nhịn , bật .
Đứa con nuôi chẳng khác gì kẻ thù.
"Giang Hạo, đồ vô ! Bất hiếu! Ông là cha ruột của mày, bệnh nặng bảo mày đỡ mà còn đòi tiền? Sao mày c.h.ế.t %#$*..." Tằng Tú Nga giận dữ mắng nhiếc đứa con ruột thịt của .
chán ngán xem màn kịch nữa, xuống núi, tay thuận tiện gửi đoạn video cho bà ngoại và dì.
Khi lên xe, điện thoại của dì gọi đến.
"Tiểu Vãn, Giang Hải Dương tù sớm ?"
"Vâng, ông bệnh nặng, xin bảo lãnh chữa bệnh. Tằng Tú Nga bảo cháu đưa tiền chữa bệnh cho ông , nên cháu bắt ông đến mộ và ông ngoại cúi đầu nhận ."
Dì xong, liên tục khen : "Tên khốn nạn đó cuối cùng cũng báo ứng! Nếu do ông độc ác, cháu và ông ngoại sớm như , giờ chỉ cúi đầu xin mấy cái, thật là quá dễ dàng cho ông !"
" là quá dễ cho ông , nhưng từ nay về , mỗi tháng nếu ông còn trả tiền viện phí, ông đến mộ cúi đầu xin ."
Dì ngạc nhiên: "Cháu thật sự định tiếp tục chịu trách nhiệm chữa bệnh cho ông ?"
khởi động xe, thản nhiên : "Không còn cách nào, luật pháp quy định con cái phụng dưỡng cha , chỉ cần ông c.h.ế.t, cháu thể thoát - nhưng mà, chữa bệnh cũng nhiều cách, tiền nhiều thì chữa kiểu , tiền ít thì chữa kiểu , sống bao lâu là tùy duyên của ông ."
Dì hiểu ý , thở dài: "Khổ cho cháu , nếu cần giúp gì, cứ với dì."
"Vâng."
Cúp máy, thở phào nhẹ nhõm, mối hận chất chứa bao năm trong lòng cuối cùng cũng giải tỏa.
Vân Vũ