Thế cục xoay vần, Giang Hải Dương và Tằng Tú Nga chắc chắn ngờ rằng họ cũng ngày t.h.ả.m hại như .
Chỉ tiếc tận mắt chứng kiến cảnh .
Khi xe gần thành phố, đồng hồ hai giờ chiều, do dự nên gọi cho Tô Thịnh Lâm , sợ đang nghỉ trưa.
Ai ngờ tâm đầu ý hợp, gọi đến.
"Alo..."
"Vãn Vãn, em vẫn xong việc ? Hay em quên vẫn đang đợi điện thoại của em?"
giật : "Anh vẫn đợi em gọi ?"
"Ừ, sợ lỡ mất."
"..." Chỉ một câu ngắn ngủi của lập tức khiến mềm lòng và áy náy.
Đối với Cố gia, Giang gia, Hứa Kiên Ngưng, đều thể tàn nhẫn dứt khoát, duy chỉ với đàn ông , luôn mềm yếu một cách vô lý.
Suy nghĩ một lát, dịu dàng : "Em về đến thành phố, định gọi cho nhưng sợ đang nghỉ trưa."
"Không, nhận tin nhắn của em, ngủ ." Giọng nhẹ nhõm hơn, quan tâm hỏi: "Em ăn trưa ?"
"Chưa."
"Vậy ăn cùng em."
"Vâng."
Tô Thịnh Lâm gửi địa chỉ một nhà hàng, bật định vị, lái xe đến.
Khi đến nơi, sẵn.
"Vãn Vãn..." Quản lý nhà hàng dẫn phòng VIP sang trọng, Tô Thịnh Lâm lập tức dậy.
mỉm , bước đến xuống.
Thực chỉ một ngày gặp, hiểu cả hai chúng đều cảm thấy như lâu lắm .
Quản lý lui dẫn nhân viên phục vụ bưng món lên.
Mặt lộ vẻ ngạc nhiên, nhanh thế?
Tô Thịnh Lâm liếc , giải thích: "Thấy em đến giờ vẫn ăn, chắc đói lắm . Anh gọi điện xong bảo nhà hàng chuẩn luôn."
"Cảm ơn ." Trong lòng dâng lên cảm động, vẫn luôn chu đáo và ân cần đến từng chi tiết như .
Đây mới là Tô Thịnh Lâm mà quen .
Vụ "" tối qua, xem đúng là hiểu lầm.
"Thưa ngài Tô, món đủ ạ." Quản lý cúi đầu kính cẩn. "Mời hai vị dùng bữa."
"Được, gọi thì cần nữa." Tô Thịnh Lâm vẫy tay, bảo họ lui .
Cánh cửa phòng đóng , gian yên tĩnh chỉ còn hai chúng .
Vì "cãi ", lúc gặp , bầu khí đôi phần gượng gạo.
liếc , ngập ngừng .
Anh cũng , cầm lấy dụng cụ ăn uống. "Ăn , gì khi no bụng ."
"Vâng." đáp, cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Thật sự là đói .
Tô Thịnh Lâm gần như động đũa, ánh mắt dán chặt , nhận nhưng giả vờ .
ăn như gió cuốn, chẳng mấy chốc no, động tác cũng chậm .
Tô Thịnh Lâm bỗng mỉm . "Em no ? Chưa thì gọi thêm vài món."
đang nâng ly uống nước, lập tức đỏ mặt, nhận ăn quá thô lỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-234.html.]
Vân Vũ
Nuốt xong ngụm nước, càng ngại ngùng. "Em no —"
Lời dứt, nửa ly nước khiến dày quá tải, một tiếng "ợ..." dài từ cổ họng phát , suýt nữa thì trào ngược đồ ăn lên.
vô thức che miệng, má đỏ bừng.
Tô Thịnh Lâm tươi hơn.
tức giận: "Có gì mà buồn thế?"
Anh gật đầu tiếp tục: "Em ăn giống con sóc chuột ."
"..."
Thấy càng lúc càng bối rối, mới nghiêm túc hơn. "Thôi, trêu em nữa, chuyện chính đây - Ngày mai chắc chắn đến Trang viên Tô gia chứ?"
Lòng chợt thắt , do dự một chút gật đầu: "Chắc ."
"Chắc?"
đáp: "Việc gì cũng ngoại lệ, thể chắc chắn trăm phần?"
Thực lo Tằng Tú Nga giở trò, nên dám khẳng định ngày mai nhất định rảnh.
Tô Thịnh Lâm tưởng còn giận.
Anh đưa tay nắm lấy tay , đôi mắt sâu thẳm bỗng dịu dàng. "Vẫn vui vì chuyện tối qua ?"
"Không ."
"Miệng mà lòng ."
, sửa : "Rõ ràng tối qua là vui."
Chân mày khẽ nhíu, đôi mắt vốn ôn hòa bỗng chốc trầm xuống như biển sâu.
Lòng thót , tưởng câu chạm điều gì đó.
Thực , ôn nhu tỉ mỉ, uy nghiêm khó chọc.
vẫn nhớ đến cơ quan , thấy chỉ cần giận mà nghiêm khắc khiến cấp mồ hôi đầm đìa.
Người như tính cách, chỉ là dễ bộc lộ.
một khi bộc lộ, chắc chắn khiến khác chịu nổi.
Nói xong, thấy sắc mặt đổi, lòng cũng thắt .
nghĩ , kết cục tồi tệ nhất giữa chúng định đoạt từ đầu.
Đó là chia tay.
Gia thế và điều kiện cá nhân của đều xứng với .
Đã từng là đủ.
Nghĩ , lòng bình tĩnh hơn, ánh mắt cũng thản nhiên hơn.
Hai chúng mấy giây, mở miệng: "Ừ, tối qua thực sự vui."
"..." mím môi, đáp.
Giọng trầm của tiếp tục: "Sau khi xác định quan hệ, luôn là chủ động - , chính xác là cả khi xác định quan hệ như ."
"Chuyện đó... trách em, tình cảm vốn , tự nguyện, thể trách em."