Vào nhà, Tô Thịnh Lâm lấy hộp gấm từ tay : "Ông nội, đây là bảo vật Giang Vãn tìm cho ông - đĩa hoa quỳ men ngọc Long Tuyền thời Nam Tống, ông xem nên đặt ở ạ?"
Ánh mắt lướt qua phòng khách, thấy bức tường ngăn giữa phòng chính và phòng phụ trang trí bằng vô đồ cổ.
Nhìn qua như một viện bảo tàng.
lo lắng, lão thái gia thích món quà " tặng" .
"Ừm! Đồ đấy, kiếm ở ?" Lão gia cẩn thận cầm bảo vật, tò mò .
chợt nhớ từng thấy đồ cổ tương tự ở buổi đấu giá, vội : "Cháu tình cờ thấy ở buổi đấu giá, Thịnh Lâm bảo ông thích đồ cổ nên chúng cháu mua."
"Có tâm đấy."
Lòng bồn chồn, liếc Tô Thịnh Lâm.
nghĩ lão gia chắc đây do chuẩn .
Người giúp việc mang đến, gật đầu cảm ơn.
Tô Thịnh Lâm đỡ lão thái gia xuống bên , nhỏ: "Ngồi , đừng căng thẳng thế."
, ánh mắt đầy trách móc.
Không căng thẳng .
Chỉ riêng nội thất gỗ hồng đào cổ kính khiến thấy nặng nề.
Huống chi lão thái gia từng là quân nhân, uy nghiêm lẫm liệt.
"Giang tiểu thư, nhà cháu chút chuyện?" Tô lão thái gia uống , buông chén, hỏi như .
giật , vô thức về phía Tô Thịnh Lâm.
"Ông nội, Giang..." Tô Thịnh Lâm định mở lời, lão thái gia ngắt lời: "Ông chỉ trò chuyện với Giang tiêu thư thôi, cháu vội cái gì? Dù con bé cũng là ân nhân cứu mạng cháu, lẽ nào ông gì con bé ?"
Dù ông cụ tỏ thiện, nhưng cách xưng hô "Giang tiểu thư" khiến hiểu ngay.
Vân Vũ
— Cửa ải , dễ qua.
Ý của lão gia rõ: Ân tình là ân tình, nhưng thực tế vẫn là thực tế.
Thực tế chính là, xuất từ Giang gia, gia đình tội chồng chất, xứng với Tô gia.
Dù thẳng, nhưng hiểu thấu.
"Vâng, cha cháu phạm sai lầm trong kinh doanh, đáng lẽ tù, nhưng gần đây vì sức khỏe yếu nên tạm tha."
thành thật, giấu diếm.
Cũng chẳng giấu .
Tô lão thái gia gật đầu: "Nghe , chính cháu tố giác cha ?"
"Vâng."
Ánh mắt ông lộ chút hài lòng: "Điểm của cháu giống hệt hồi nhỏ, dũng cảm, kiên cường."
"Cảm ơn ông khen."
"Haizz..." Ông cụ đột nhiên thở dài, ánh mắt xa xăm: "Thịnh Lâm tìm cháu, báo đáp ân tình , cũng , cũng ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-247.html.]
Ý ông là gì?
Phải chăng Tô Thịnh Lâm yêu chỉ để trả ơn?
sang đàn ông bên cạnh, cũng , lên tiếng: "Ông nội, cháu yêu Giang Vãn vì cháu thật lòng yêu cô , liên quan gì đến ân tình năm xưa. Dù , nhờ cô cứu cháu, cháu mới cơ hội gặp cô . cháu đến với cô để trả ơn."
Trong lòng dâng lên niềm cảm kích, kiềm mà chằm chằm .
Dù kết cục của chúng thế nào, việc dám bảo vệ , bảo vệ tình cảm mặt nhà, khiến vô cùng xúc động và hối hận vì yêu .
Tô lão thái gia gật đầu, nhấp ngụm : "Ông hiểu ý cháu. Tuổi trẻ nên trải nghiệm thứ, gặp thích, nếm trải hương vị tình yêu, kết hôn mới an phận. Giang tiểu thư nghĩ ?"
Tim đập mạnh, mặt nóng ran như kim châm.
Ý ông quá rõ ràng.
Yêu đương thì thể tùy ý, nhưng kết hôn theo sắp đặt của gia đình.
"Vâng, ông đúng." miễn cưỡng mỉm .
Tô Thịnh Lâm phắt dậy: "Ông nội, hôm nay cháu đưa Giang Vãn về là để rõ, cháu kết hôn với cô . Ông cũng , cháu đợi cô bao năm, tưởng còn cơ hội, nhưng ngờ..."
"Thịnh Lâm, cháu còn trẻ, sự nghiệp bắt đầu, vội kết hôn gì?" Tô lão thái gia ngắt lời.
"Ông nội, cháu sắp—"
Tô Thịnh Lâm còn tranh luận, lo lắng, vội lên kéo tay , lắc đầu nhẹ.
Lão thái gia tuổi cao, chịu kích động.
, nắm c.h.ặ.t t.a.y , giữ chặt trong lòng bàn tay.
Như cố tình cho Tô lão thái gia thấy quyết tâm của .
âm thầm giật tay, nhưng thoát .
Tô lão thái gia chằm chằm bàn tay đan chặt của chúng , lộ cảm xúc: "Ông bảo cháu tập trung sự nghiệp , tự lý do. Nhìn trai cháu kìa, hơn cháu hai tuổi, mấy năm nay một lòng vì nước, hiếm khi về thăm nhà. Cháu ở ngoài xã hội, nhiều cám dỗ, ông hiểu. chuyện kết hôn tạm gác ."
"Ông nội, trai là vì—"
Tô Thịnh Lâm còn , kéo tay , nhanh miệng: "Ông đúng, đàn ông nên lấy sự nghiệp trọng, nhất là con cháu Tô gia, thể vì tình cảm mà bỏ lỡ đại sự."
Tô lão thái gia hài lòng gật đầu: "Giang tiểu thư hiểu chuyện, Thịnh Lâm quả nhiên mắt."
Trong lòng chua xót.
"Hiểu chuyện" cũng là ép.
cũng kết hôn nữa, thái độ của Tô lão thái gia vô tình giúp giảm áp lực.
Có lẽ là chuyện .
Nhờ xoay chuyển, bầu khí dịu xuống.
Chúng xuống.