Tô Thịnh Lâm lặng lẽ , vòng tay kéo lòng.
"Em thật khiến yên lòng..." Anh thở dài khó hiểu.
ngước mắt trong lòng : "Ý là ?"
"Sắp xa , em những lời sâu nặng tình cảm thế , nỡ để em ." Anh cúi xuống, chạm mũi , giọng trầm ấm.
nhíu mày, vội vã thoát : "Đừng đùa..."
Phía còn Tiêu Dương đang lái xe.
Tô Thịnh Lâm , cúi xuống hôn : "Đừng ngại, ngoài ."
"..."
Đến sân bay, một đồng nghiệp lên máy bay.
Làm thủ tục, mới Tô Thịnh Lâm nâng hạng vé cho .
Ban đầu cùng đồng nghiệp vé phổ thông.
"Thời gian bay dài, ghế phổ thông chật chội, thoải mái. Tiêu Dương đặt vé , phổ thông cũng hết chỗ, nên em cùng hạng thương gia." Tô Thịnh Lâm giải thích.
" thế thành em đặc biệt quá." hiểu ý của , nhưng cảm thấy với đồng nghiệp.
Tô Thịnh Lâm ngần ngại: "Vậy nâng hạng tất cả đồng nghiệp của em."
"Không cần Tô , yêu thương chị Vãn, chúng em hiểu mà." Tiểu Anh liền đùa.
Các đồng nghiệp khác cũng theo: " Giang tổng, cứ yên tâm hạng thương gia , đừng ngại."
Bị trêu, mặt đỏ bừng, trừng mắt với Tô Thịnh Lâm.
Anh thoải mái khoác vai , với : "Vé về bao, hạng thương gia."
"Wow! Cảm ơn Tô !"
"Cảm ơn Tô và Giang tổng!"
Mọi reo hò xong thì thầm: "Đi thôi, chúng qua an ninh , đừng ở đây phiền nữa."
ngại ngùng dám ở tình tứ, liếc Tô Thịnh Lâm : "Em... em ."
"Khoan!" Anh vội kéo .
"Còn gì nữa?"
"Em định như ?"
Nhìn ánh mắt nồng nàn của , liếc quanh, Tiêu Dương .
Không ngoài, mạnh dạn ôm lấy .
"Tô Thịnh Lâm, cảm ơn đối xử với em như ." siết chặt , lòng tràn ngập ơn.
Anh , cao lớn khom xuống, tay xoa đầu : "Đồ ngốc, em là bạn gái , với em là chuyện đương nhiên."
"Ừ, em cũng sẽ đối với ."
Anh vui vẻ.
Chúng tách , hít sâu chủ động hôn : "Em nhé."
"Bảo trọng, chuyện gì cứ bảo Tiêu Dương, hoặc gọi cho , bất cứ lúc nào."
"Vâng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-259.html.]
yên tâm để xa, nên bất cứ điều gì đều đồng ý.
Sắp hết giờ, buông , hướng về khu an ninh.
"Anh về , đừng lo cho em." vẫy tay hiệu , nhưng im, mắt dán theo từng bước .
đến cửa an ninh, ngoái thấy vẫn đó, như tượng đá chờ .
Lòng đau nhói, mắt cay xè, nỗi nhớ trào dâng ngập ngực.
bất ngờ chạy ngược trở .
Tô Thịnh Lâm thấy chạy về, mặt rạng rỡ, bước nhanh tới dang tay đón lòng.
"Tô Thịnh Lâm, em yêu , đợi em về." ôm chặt , hôn lên khóe môi , đầu tiên rõ ràng ba từ "em yêu ".
Tô Thịnh Lâm tròn mắt , ánh mắt tràn ngập hạnh phúc: "Vãn Vãn..."
"Thôi, về ! Anh cứ thế em sẽ lỡ chuyến bay mất." Hôn xong, vẻ mặt ngỡ ngàng của , bật chạy về phía an ninh ngoái giục: "Về ! Tạm biệt!"
Lần đầu nữa, nhanh chóng qua cửa kiểm tra.
Khi ngoái , đang , nhưng bất ngờ ngoảnh .
Thấy cũng đang , vẫy tay, giả vờ thổi bay nụ hôn bước .
Lên máy bay, đồng nghiệp định chỗ .
chào về khoang thương gia.
Tiêu Dương sẵn, thấy liền chào.
Anh đang cầm điện thoại, khi đến gần mới là đang chuyện với Tô Thịnh Lâm.
"Vâng, Tô yên tâm, nhất định bảo vệ cGiang tiểu thư chu đáo. Vâng... Giang tiểu thư tới , , ."
Tiêu Dương gác máy, : "Tô yên tâm, dặn dặn ."
: "Kệ , quan tâm quá hóa loạn."
Oan gia ngõ hẹp, ngờ rằng đặt chân đến Milan, kịp khách sạn gặp quen.
Đoàn chúng đẩy vali bước khách sạn thì đối diện ngay với Hứa Kiên Ngưng đang vui vẻ với mấy ngoại quốc, chuẩn rời .
Vân Vũ
Trong lòng chấn động.
Hôm chúng còn gặp ở Trang viên Tô gia, cô vẫn ở trong nước.
Sao chỉ trong chớp mắt nước ngoài nhanh hơn cả ?
chuyến bay thẳng đến Milan đêm qua, xem cô chuyến khác và đến , giờ chắc ngủ đủ giấc, điều chỉnh xong múi giờ.
Tết sắp đến, những gia đình quyền quý như nhà cô coi trọng sum họp.
Huống chi năm nay là cái Tết đoàn viên đầu tiên khi Hứa lão thái gia về hưu – mà cô ở nhà ăn Tết?
Nghĩ đến xuất giàu của cô mà bản vẫn chăm chỉ phấn đấu, trong lòng dâng lên chút ngưỡng mộ.
"Giang Vãn, gặp ." Hứa Kiên Ngưng thấy , chủ động chào hỏi.