vì ngày mai là buổi diễn của , nên buổi tổng duyệt tối nay cực kỳ quan trọng, túc trực đến phút cuối, thể về sớm .
"Anh hạ cánh ?" tìm một góc yên tĩnh, điện thoại hồi hộp.
"Ừ, lên xe." Tô Thịnh Lâm lẽ thấy tiếng ồn phía , hỏi. "Em vẫn đang bận ?"
"Vâng, vẫn đang tổng duyệt, lát nữa còn họp nữa, cần xác nhận tất cả chi tiết."
"Bao lâu nữa mới xong?"
"Khó lắm, ít nhất cũng một hai tiếng."
"Anh đến hội trường đợi em."
Có vẻ cũng nóng lòng gặp , giọng chút kìm nén.
Tâm trạng càng thêm rối bời, sân khấu đang bận rộn, do dự một lúc từ chối: "Đừng, về khách sạn , đêm qua chắc ngủ nhiều, nghỉ ngơi chút ."
Nói xong, chợt nhớ đến Lý Vân Vi, vội bổ sung: "À, Vân Vi cũng đến , cô là du lịch tiện thể xem buổi diễn, tối nay sẽ ở cùng em."
Tô Thịnh Lâm ngạc nhiên: "Cô ở cùng em?"
"Ừ, phòng của cô chút trục trặc, đến ngày mai mới giải quyết , mà cô cũng đến khách sạn khác."
giải thích đầy bất lực, tưởng tượng giọng điệu của , tim đập loạn xạ vì ngại ngùng.
"Sao thế? Chẳng lẽ ở cùng em?" cố ý trêu đùa.
Anh , hỏi ngược : "Chúng là yêu, chuyện đương nhiên thôi, gì lạ ?"
"Hừ, mơ !"
Vân Vũ
Tiểu Anh bước đến phía , thấy đang gọi điện, im lặng đợi.
liếc cô , vội vàng tạm biệt Tô Thịnh Lâm: "Thôi, chuyện nhé, về khách sạn đợi em, em xong việc sẽ về ngay."
Dứt lời, đợi Tô Thịnh Lâm trả lời, cúp máy hỏi Tiểu Anh chuyện gì.
Khoảng một tiếng , buổi tổng duyệt cuối cùng cũng kết thúc.
Dương Khiêm Mục tập hợp tất cả đồng nghiệp , chúng họp cuối để đảm bảo thứ hảo.
Cuộc họp kết thúc, Tiểu Anh gần, che miệng nhỏ: "Chị Vãn, chị xem ai đến kìa..."
Tim đập thình thịch, theo phản xạ ngẩng đầu xung quanh, và thấy bóng dáng quen thuộc đang bước từ cửa hội trường.
Hai chúng từ cách xa.
Trong khoảnh khắc đó, tim như ngừng đập.
Tô Thịnh Lâm mỉm với từ xa, dùng tay chỉ chiếc ghế gần nhất, rõ ràng là rằng sẽ đợi ở đó.
đáp bằng nụ , Dương Khiêm Mục họp, nhưng trái tim thể kiểm soát nữa, bay xa khỏi hiện tại.
Cuộc họp kéo dài thêm nửa tiếng nữa mới kết thúc.
Mọi dậy, đều thấy Tô Thịnh Lâm, ai nấy đều trêu chọc: "Giang tổng, Tô và chị thật là keo sơn gắn bó nhỉ, xa xôi thế mà vẫn đến thăm chị."
ngại ngùng, dám đáp , chỉ thể lịch sự: "Mấy ngày qua vất vả , tối nay nghỉ ngơi sớm , hai ngày nữa là thể thư giãn chút."
Đồng nghiệp mệt, nhanh chóng giải tán.
Tiểu Anh chào cũng biến mất.
Xung quanh còn ai, thu dọn đồ đạc, cầm tay, bước về phía Tô Thịnh Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-265.html.]
Dù tim bay về phía từ lâu, nhưng lúc thấy ngại ngùng, cố ý chậm .
Tô Thịnh Lâm từ khi rời dậy chào từng .
Lúc thấy tới, bước chân chút chậm, liền bước đến đón.
Khi gần , mở rộng vòng tay, gương mặt điển trai lộ rõ nụ ngày càng rạng rỡ.
thể kiềm chế nữa, nụ bỗng bừng nở, chạy ào tới ôm chầm lấy .
Tô Thịnh Lâm đỡ lấy vững vàng, hai tay ôm eo, thậm chí còn bế xoay vài vòng tại chỗ.
Xung quanh nhiều nước ngoài đều thu hút bởi cảnh tượng , ánh mắt nào cũng đầy tò mò.
Khi Tô Thịnh Lâm đặt xuống, hai chúng , hổ đến mức mặt đỏ như lửa đốt. "Nhiều đang kìa, kiềm chế chút ?"
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi , ánh mắt giấu nổi niềm vui. "Dù cũng quen , thì . Hơn nữa, em từng nước ngoài giữa ban ngày hôn bên đường ?"
"..." liếc đầy giận dỗi, đáp .
Anh vẫn nhớ câu đó của .
"Đi về ?" Tô Thịnh Lâm nắm tay , hỏi nhỏ.
"Ừ." gật đầu, quan tâm hỏi. "Anh mệt ? Nếu mệt thì về khách sạn nghỉ, mệt thì ăn chút gì ."
"Đi ăn thôi, em bận đến giờ chắc đói ."
"Cảm ơn, Tô nhị thiếu gia thật chu đáo quá."
Anh , cố ý siết c.h.ặ.t t.a.y .
giả vờ tức giận, vỗ nhẹ tay .
Trên đường phố xứ , lẽ vì ai quen , chúng thoải mái hơn hẳn, ngại ngùng thể hiện tình cảm.
Đến chỗ đỗ xe, mới phát hiện ba cạnh xe.
Cộng thêm Tiêu Dương phía , tổng cộng bốn đàn ông lực lưỡng.
nghi hoặc. "Anh ngoài cần mang theo nhiều thế ?"
Anh giải thích nhỏ. "Có hai đồng chí của ."
nhíu mày. "Ý là ?"
"Hai đồng chí đó là của bộ phận khác cử đến, một là để bảo vệ an cho , hai là... đề phòng ý đồ gì ."
càng càng thấy mơ hồ. "Ý đồ ? Nghĩa là ?"
Anh định giải thích, chợt hiểu , kinh ngạc . "Là sợ ..."
"Ừ." Anh gật đầu, thấy biểu hiện của cứng đờ, hỏi. "Sao, em sợ ?"
"Không..." lắc đầu, "Nếu việc nước ngoài phức tạp thế , em kiên quyết ngăn đến ."
ngờ rằng, công việc của tính đặc thù, thủ tục xuất ngoại chắc chắn phiền phức.
Không khéo, còn hiểu lầm là mục đích chính đáng.