Tiễn xuống đến xe, vẫn nhịn : "Dù cũng cảm ơn đến kịp thời, còn sắp xếp bảo vệ."
Tô Thịnh Lâm lên xe, , với vẻ mặt nghiêm túc: "Sao em khách sáo với thế? Nghe mà lạnh cả ."
. "Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ đơn giản là cảm ơn thôi."
"Ừ." Anh đáp, vẫy tay gọi .
"Sao thế?"
Anh đưa tay , kéo cổ , ôm chặt lòng, hôn một cái thật sâu.
"Anh thật là... giữa ban ngày—" hoảng hốt, ngó nghiêng xung quanh.
Tô Thịnh Lâm đóng cửa xe, hạ cửa sổ dặn dò: "Tối về sớm, đợi em."
"Về? Về ?" tròn mắt.
"Em hiểu ? Tất nhiên là nhà ."
sửng sốt, !
"Không cần , em mang hết đồ về nhà , đến chỗ —"
hết, nhấn mạnh: "Anh đợi em", đạp ga bỏ .
theo bóng xe, tức giận.
Lên đến nhà, bước dì kéo hỏi: "Hai đứa... trông tình cảm đấy, nhà tiểu Tô cũng đồng ý ?"
Vân Vũ
hít sâu, thản nhiên đáp: "Sao thể... nhà chọn sẵn vị hôn thê cho ."
Bà ngoại , sắc mặt đổi. "Vậy hai đứa yêu đương kiểu gì? Chơi bời cho vui thôi ?"
"Anh đang cố gắng thuyết phục gia đình, nhưng giờ Cố gia gặp chuyện, cháu quan hệ như với họ, ông nội cảm thấy... ảnh hưởng ."
Dì xuống, thở dài: " là bên cháu nhiều chuyện phiền phức quá, điều kiện như , cưới ai chẳng ."
Bà ngoại tiếc nuối: "Tiểu Tô thật xuất sắc, chê , thật lòng với cháu. Nếu hai đứa thành đôi, bà yên tâm ."
cắt hoa quả cho bà ngoại, : "Bà đừng lo, dù cháu lấy chồng, cũng sẽ để thiệt thòi."
" nếu bên cạnh, quan tâm chăm sóc, vẫn hơn." Dì khuyên.
gì, chỉ nghĩ cũng mong .
những chuyện , do quyết định.
Tối hôm đó, ăn cơm ở nhà bà ngoại.
Khi rời , thấy hai vệ sĩ trong xe, một đeo tai nhạc, nhắm mắt giả vờ ngủ, đặc biệt đến chào và cảm ơn.
Lên xe của Tô Thịnh Lâm, nghĩ đến việc định vị, trong lòng bỗng nổi lên ý nghịch ngợm, do dự lái xe về nhà .
ngờ, đỗ xe, thấy bóng dáng quen thuộc bước từ chiếc xe đen bên cạnh.
đờ , cảm giác như con thỏ tự mắc bẫy.
bước về phía Tô Thịnh Lâm, nhíu mày: "Không về nhà ? Sao đến đây?"
Cái tính cách bám của thật chẳng hợp với phận chút nào.
Tô Thịnh Lâm khẽ, bước tới, giơ tay véo má một cách đầy chiều chuộng, bắt chước giọng điệu của : "Không em đến biệt thự bên hồ ? Sao về?"
"..." gì.
"Đồ ngốc, bắt đến bắt em." Anh đột nhiên dùng lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-286.html.]
"Á, đau quá!" Mặt căng lên, vội vã gạt tay .
về đến nhà , đương nhiên thể theo đến biệt thự bên hồ. Trời lạnh thế , chỉ nhanh chóng về tắm nước nóng, nên gạt tay lên bậc thang, chuẩn nhà.
Tô Thịnh Lâm về phía chiếc xe của .
ngoái , lòng đập mạnh, tưởng sắp rời .
nghĩ , cảm thấy đúng - là giận ? Không từ biệt mà ?
"Này!" lập tức dừng bước, gọi với theo: "Anh..."
Chưa kịp hết câu, thấy lấy từ cốp xe một túi thể thao.
cái túi đó, mỗi khi tập thể d.ụ.c hoặc đ.á.n.h bóng, thường mang theo để đựng quần áo .
Vậy là chuẩn .
Trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm, cảm thấy quá lo lắng.
Sao thể giận chứ!
Với cái tính cách bám , đuổi cũng nổi.
Tô Thịnh Lâm xách túi tới, tay ôm eo , gương mặt điển trai nở nụ nhẹ: "Sao, tưởng giận bỏ , trong lòng nỡ ?"
"Tự đa tình!" mím môi, nhạt, phủ nhận.
Anh cũng lạnh lùng đáp: "Khẩu phật tâm xà!"
Đã đến thì cũng cách nào đuổi .
đành dẫn về căn phòng thuê nhỏ bé của .
"Nhà nhỏ, chứa nổi ngài đại gia, khổ Tô nhị thiếu gia ." Khi mở cửa nhà, cố ý trêu .
Tô Thịnh Lâm kịp trả lời, con ch.ó Bát Ca đang ở phòng khách chạy đến, vây quanh ngừng, kêu ư ử.
"Vẫn là Bát Ca tình nghĩa." Tô Thịnh Lâm xoa đầu chó, ám chỉ mắng .
Trong lòng phục, lập tức nhà lấy dây xích ch.ó ném cho : "Nhà em nuôi nhàn rỗi, đến thì dắt ch.ó ."
"Được." Tô Thịnh Lâm hề giận, đeo dây xích cho Bát Ca xong liền mở cửa xuống lầu.
thở dài, bếp đun nước, bật điều hòa lên sưởi.
điều hòa của chủ nhà đủ mạnh, khi Tô Thịnh Lâm dắt ch.ó về, phòng khách vẫn lạnh ngắt.
Anh nhà tháo dây xích cho Bát Ca tự chơi, đó định cởi áo khoác ngoài.
"Đừng cởi, trời lạnh đấy, cẩn thận cảm đấy." thấy liền nhắc nhở.
Tô Thịnh Lâm điều hòa, lẽ cũng đoán hiệu quả sưởi , : "Em đúng là khổ cũng tìm khổ, bảo dọn đến chỗ chịu. Mùa đông thế , về nhà còn chịu lạnh, thử thách ý chí của bản ."
"..." gì.
Rót cho một tách nóng ấm , phòng ngủ, chuẩn lấy quần áo tắm .
Điện thoại của Tô Thịnh Lâm reo, tai dựng lên, trong lòng lo lắng .