Sau Khi Bị Phản Bội, Trúc Mã Tổng Tài Đoạt Lại Tôi - Chương 320

Cập nhật lúc: 2025-11-04 15:54:29
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khang Khang đầu gặp dì, đột nhiên bế lên, chút hoảng hốt, lập tức .

"Khang Khang, đây là bà, bà yêu Khang Khang, chúng gặp qua điện thoại , nhớ ?"

dỗ dành, nắm tay con an ủi.

May mắn con trai tính tình vui vẻ, dũng cảm, dì dỗ dành vài câu, mua nhiều đồ chơi đồ ăn ngon, lập tức chống cự nữa.

Chúng phòng bệnh, bà ngoại đang thức.

Nhìn thấy chắt, dù cơ thể yếu ớt, bà ngoại vẫn nở nụ vui vẻ, giơ tay hiệu chúng gần.

Dì bế cháu đến cạnh giường, bàn tay gầy guộc của bà ngoại nắm lấy bàn tay trắng nõn của cháu trai, khung cảnh đầy xúc động như sự kế thừa và tiếp nối của sự sống.

Nhìn thấy cảnh , kìm , mũi cay cay.

Chúng chơi với bà ngoại lâu, tiếc là sức khỏe già ngày một yếu, thức đầy một tiếng dần còn sức.

"Bà ngoại, ngoại ngủ , ngủ dậy chúng chơi tiếp, ngày dài mà." Thấy bà ngoại cố gắng tỉnh táo, nhẹ nhàng khuyên như dỗ trẻ con.

Bà ngoại gật đầu, lưu luyến chắt trai dần chìm giấc ngủ.

Dì quả thật mua nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon.

Khang Khang một góc mở đồ chơi, tự khám phá.

, khẽ chạm hỏi: "Hôm qua Tô Thịnh Lâm tìm cháu gì? Có tranh giành con ?"

lắc đầu: "Không, vốn là lịch thiệp, sẽ thế. Tô lão thái gia cũng bệnh nặng, như bà ngoại, còn nhiều thời gian. Tô Thịnh Lâm sẽ liên lạc với cháu , đón Khang Khang gặp cụ."

Dì nghi hoặc: "Cháu đồng ý ?"

"Vâng."

"Cháu sợ tiểu Tô đón con trả ?"

khổ: "Sợ thì ? Nếu thực sự tranh giành con, mười cháu cũng đối thủ."

"Cũng ."

Dì đảo mắt Khang Khang đang chăm chú với đồ chơi, cảm thán: "Đứa bé trai quá, thấy thông minh lanh lợi, xem sự tập trung của bé kìa."

"Vâng, thằng bé thừa hưởng nhiều gen của Tô Thịnh Lâm."

, vỗ nhẹ chân an ủi: " cũng là do cháu sinh , nuôi ."

" thế." đành nhận.

Điện thoại trong túi vang lên.

lấy xem, ngoài dự đoán, là Tô Thịnh Lâm.

dùng điện thoại mới, mới, lưu .

mười một chữ khắc sâu trong tâm trí .

"Anh gọi đấy, chắc đến đón con." báo với dì bắt máy.

"Alo."

Vân Vũ

"Em đưa con đến bệnh viện ?" Tô Thịnh Lâm hỏi nhẹ nhàng.

"Vâng, nhưng thăm bà ngoại xong , ? Em đưa cháu đến." nghĩ Tô Thịnh Lâm đến sẽ gặp dì, ngại, nên định chủ động đưa con .

"Không cần, đến đón hai con."

"Đón hai con?" giật .

"Ừ." Tô Thịnh Lâm khẳng định. "Đón em và con. Cha gặp em."

đột nhiên căng thẳng: "Tại ? Để trách tội em tự ý càn ?"

"Em hoảng gì ?" Tô Thịnh Lâm , giọng đùa cợt. "Sinh cũng sinh , giấu cũng giấu , giờ mới sợ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-320.html.]

"Ai sợ? Em chỉ thấy cần thiết gặp, để cả hai đều ngượng."

Thực cũng ơn Tô phu nhân.

hiểu rõ phận , với tới Tô gia, nên thấy cuộc gặp thật sự cần thiết.

"Đừng lảm nhảm nữa, đến đón, em chuẩn ." Tô Thịnh Lâm cho từ chối, xong liền cúp máy.

buông điện thoại, dì: "Tô Thịnh Lâm cha gặp cháu, bảo cháu cùng con theo."

Dì cũng nhíu mày: "Ý gì đây? Chẳng lẽ chấp nhận cháu ?"

"Không thể nào..." lắc đầu, linh cảm bảo .

Nếu dễ dàng mẫu quý tử vinh như , thì năm xưa và Tô Thịnh Lâm chia tay đau khổ để gì?

ý đồ Tô gia là gì, nhưng Tô Thịnh Lâm cho đường lui.

Nửa tiếng , đến bệnh viện, gặp và con.

Vì hôm qua chơi cùng, con trai nhớ vị , nên khi Tô Thịnh Lâm giơ tay bế, bé tự nhiên giơ tay theo.

Lòng chua xót.

Quả nhiên tình phụ tử m.á.u mủ thật kỳ diệu.

từng sống cùng, chỉ gặp mặt thiết, nhanh chóng thích nghi.

Tô Thịnh Lâm một tay bế con, tay mở cửa : "Em lên xe ."

vẫn kháng cự: "Em nhất thiết ? Anh đưa con về là ."

"Em trói em ?" Anh thẳng, quăng một câu.

: "..."

Đành lên xe.

Trên đường, hỏi ý đồ của cha .

Tô Thịnh Lâm : "Anh cũng rõ, chỉ em sinh con, tâm trạng họ phức tạp, sáng nay bảo đón con thì đưa em cùng."

suy nghĩ lung, tìm cách ứng phó.

Gần đến trang viên Tô gia, nghĩ đến tình trạng sức khỏe của lão thái gia, nghi hoặc hỏi: "Sao nhà để lão thái gia viện? Bỏ điều trị ?"

"Đã vô phương cứu chữa, viện gì, ông nội coi nhẹ sinh tử, đặt ống, cũng điều trị quá mức, ông nội ở nhà yên tĩnh, thể diện ."

Tô Thịnh Lâm bình thản, nhưng thấy lòng dậy sóng.

từng trải qua cảnh qua đời, hiểu cảm giác đau khổ, bất lực thế nào.

Chắc Tô Thịnh Lâm cũng đau lòng lắm.

"Cũng ... dù ai cũng đến lúc ." thở dài, cảm khái.

Đứng Trang viên Tô gia nữa, lòng cũng phức tạp khôn tả.

Lúc rời , tưởng cả đời bước chân đến nơi nữa.

Ai ngờ chỉ hai năm, .

Lại còn Tô gia "mời" về.

Con trai xuống xe, thấy đàn cá chép bơi lội trong hồ, vui mừng kêu: "Mẹ ơi, cá, cá, to quá!"

Cậu bé nhanh nhẹn, nhưng vẫn còn ngọng nghịu, thật ngây ngô.

 

 

 

 

Loading...