Lần , Tô Thịnh Lâm cấm uống rượu, vì còn uống nhiều hơn.
"Giang Vãn, chúc mừng, , cuối cùng chỉ cô mới trị ." Diệp Doãn Đường giơ ly, đùa cợt.
lên đáp lễ, Tô Thịnh Lâm : "Hai năm nay, cũng vì mà lo lắng, cảm ơn ."
"Không gì." Diệp thiếu hài hước đáp. "Cậu hành hạ chúng nhiều, hành hạ nhân viên. Suốt hai năm như cái máy, ngừng nghỉ. Sau nếu tổ chức tiệc, côp nhớ mời họ uống rượu."
, lòng quặn đau.
Lý Vân Vi từng nhắc chuyện , giờ bạn , càng đau lòng.
Cách xử lý tưởng cho , hóa đau khổ nhất.
oán trách, vẫn yêu như cũ, một chút hận thù.
Lòng tràn ngập cảm động, cầm chai rượu, rót đầy ly và .
Tô Thịnh Lâm ngạc nhiên: "Em gì thế? Họ ép uống thôi, em cũng—"
"Thịnh Lâm, uống rượu giao bôi ." đợi hết, đưa ly cho .
Tô Thịnh Lâm sửng sốt, ngờ chủ động thế.
Mọi xung quanh đều hò reo. "Rượu giao bôi! Một ly!"
"Giang Vãn, ghê thật!"
"Chú rể đờ gì, mau cầm lấy !"
Tô Thịnh Lâm cổ vũ, chậm một nhịp mới tỉnh táo, cầm ly rượu, ánh mắt lấp lánh .
"Vãn Vãn..."
"Chúc mừng đám cưới." chủ động áp sát, khoác tay , nâng ly lên uống cạn.
Hóa rượu tình yêu, ngọt ngào đến thế.
xuống, đầu óc choáng váng, cảm giác bất công cuộc đời đều tan biến.
Tô Thịnh Lâm say .
Lần đầu tiên thấy say.
Như một đứa trẻ, ôm mà lẩm bẩm.
Bạn bè về gần hết, Diệp Doãn Đường gọi tài xế.
"Giang Vãn, đưa Thịnh Lâm về biệt thự của câụ , chắc ngủ đến sáng mai mới tỉnh."
"Vâng, cũng uống rượu, về nghỉ , em chăm ."
Diệp thiếu vui. "Cuối cùng thì... vẫn là nhờ cô — thì chắc sống độc cả đời."
đáp, tiễn họ về, cùng tài xế đỡ Tô Thịnh Lâm lên xe.
Trên đường, gọi cho dì, con ngủ trong bệnh viện.
"Yên tâm, ở đây giường phụ, cháu trai ngoan lắm. Cháu chăm tiểu Tô , rảnh thì qua đón." Dì chúng mời bạn bè ăn trưa, cũng Tô Thịnh Lâm say, dặn dò.
Cúp điện thoại, đàn ông đang dựa vai , lòng bình yên từng .
chợt nghĩ, bà ngoại đang dùng sinh mạng để tạo hạnh phúc cho .
Nếu chuyện , về nước, cũng kết hôn vội vàng thế.
Cuộc đời những cơ hội, một khi bỏ lỡ là mãi mãi.
Thật may mắn, nắm bắt khoảnh khắc .
Về biệt thự của , thứ vẫn như hai năm .
Thời gian như ngừng trôi ở đây.
và tài xế đỡ Tô Thịnh Lâm lên lầu.
Khi đặt lên giường, vẫn say khướt, bất tỉnh.
khi tài xế về, xuống lấy nước lên, thấy dậy tựa đầu giường.
Ngoài mặt và mắt đỏ, tỉnh táo chẳng chút say.
chợt hiểu .
"Tô Thịnh Lâm, giả say!"
Anh , giơ tay : "Không thế, bọn họ ép uống thật say mất!"
bước tới, kéo tay lôi xuống giường.
Anh nhận ly nước, uống một ngụm đặt xuống bàn, khi ngẩng lên, ánh mắt tinh nghịch, kéo lòng.
"Tô Thịnh Lâm! Ban ngày ban mặt thế !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-333.html.]
"Sao nào? Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ." Anh cúi xuống hôn, né . "Mùi rượu nồng quá..."
Anh tự ngửi, cũng thấy khó chịu.
tưởng sẽ nóng vội, ai ngờ đột nhiên kéo dậy.
"Đi, tắm rửa ."
Hóa cũng chút tự ái, đầu hai năm xa cách để ấn tượng .
Anh định bế , nhưng sợ vững, hai giằng co, cuối cùng vẫn bế lên.
"Anh bảo say mà..."
chiều nay khó thoát, nhắc khéo: "Con còn ở bệnh viện, dì trông đấy."
"Ừm, đợi cha xong việc chính đón con."
"Tô Thịnh Lâm, thật là—"
"Yêu vợ, là việc chính đáng nhất."
"..."
Hai tháng .
Bà ngoại một đêm yên bình.
Khi điện thoại reo, và Tô Thịnh Lâm tỉnh giấc, đang định gì đó.
Nghe tiếng dì gọi, linh cảm chuyện chẳng lành.
Anh chuyện, lặng lẽ dậy mặc quần áo, lấy cả đồ cho .
đặt điện thoại xuống, bình thản : "Bà ngoại mất ..."
"Ừm, , với em."
Anh giúp mặc đồ, chậm hiểu , khẽ: "Em , tự ."
Đến bệnh viện, họ hàng ít ỏi đều mặt.
Dì thấy , đỏ mắt bước tới: "Bà ngoại thanh thản, bác sĩ là trong giấc ngủ, đau đớn."
gật đầu, ôm dì an ủi.
Trên đường , Tô Thịnh Lâm nhờ liên hệ nhà tang lễ.
Hậu sự của bà ngoại, một tay lo liệu.
Vân Vũ
Giản dị mà trang trọng.
Một tháng , Tô lão thái gia cũng qua đời.
Tang lễ Tô gia cực kỳ lớn, cạnh Tô Thịnh Lâm, ở vị trí gia quyến.
Nhiều khách mời thấy cảnh đều ngạc nhiên, nhưng đều im lặng chấp nhận.
Tô Thịnh Lâm đau lòng, nhưng quen giữ bình tĩnh.
Đêm canh linh, từ từ : "Là ông nội đưa em đến bên ... nên dù ông từng chia cắt chúng , trách. May mắn là khi ông mất, em về, còn mang theo đứa con thông minh..."
lặng , nước mắt ngừng rơi.
Hai năm , thai.
Và may mắn là song thai.
Lúc đó, thương hiệu thời trang [Vãn Lâm] của đang đà phát triển.
Giữa con cái và sự nghiệp, lựa chọn.
Tô Thịnh Lâm hai lời, bảo tiếp tục công việc, còn tài xế bảo vệ, chăm sóc từng li.
Anh , bù đắp những gì thiếu sót đầu, gấp đôi ở .
Chín tháng , sinh đôi hai bé gái kháu khỉnh.
Cả Tô gia vui mừng khôn xiết, tổ chức tiệc đầy tháng linh đình.
và Tô Thịnh Lâm dù tổ chức đám cưới.
cả giới đều , cưng chiều hết mực.
Nửa đầu đời , nếm trải đắng cay, tình nhạt nhòa.
nửa , hưởng vinh hoa, đủ đầy phúc lộc.
Tất cả, đều do đàn ông tên Tô Thịnh Lâm mang đến.
Nếu kiếp , nguyện, sớm gặp .
Lúc đó, để theo đuổi —
Hoàn