“Vậy thôi, hai về nhà với một tiếng, bảo gửi một ít tiền qua đây, dù gì cũng cần nhập viện để theo dõi.” Trần Chiêu Đệ tức giận trợn mắt, nhưng cô còn cách nào khác, đành nhờ chồng gửi tiền cho.
“Em sẽ tình hình của chị với . mà chị cả , gia đình chúng là gia đình như thế nào, chị cũng rõ, chỉ tiết kiệm một chút ít, nếu như tiêu sạch thì khi chị về, e là cũng thể nào cho chị những món ngon nữa. Một ngày ba bữa đều ăn bánh ngô, Cố Hướng Đông?” Nói xong, Sở Y Nhất còn thở dài.
“Còn chẳng , hầy…”
Đôi vợ chồng trẻ than ngắn thở dài, cùng rời khỏi bệnh viện. Khi xe buýt, Cố Hướng Đông thì thầm tai của Sở Y Nhất, : “Yên tâm , thể nuôi nổi em, sẽ để em một ngày ba bữa đều ăn bánh ngô .” Nói xong, còn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé trắng ngần của vợ .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nói thì , gì động tay động chân .” Hơi thở nóng hổi của Cố Hướng Đông phả bên tai của Sở Y Nhất, cô ngứa nhột. Sở Y Nhất thúc cùi chỏ của qua bên , cô chợt phát hiện , tay chạm cơ bắp rắn chắc của . Ánh mắt cô tự chủ, giật một cái, cơ thể , dáng , chỗ nào cũng là tâm điểm thu hút!
Chỉ tiếc là, hai nhân vật tiêu điểm khác phàn nàn!
Người soát vé hai bọn họ cứ mật với , lên tiếng nhắc nhở: “Hai vị đồng chí bên , xin hãy chú ý đến sự ảnh hưởng, tán tỉnh ve vãn ở nơi công cộng!”
Sở Y Nhất bác gái soát vé nhắc nhở và Cố Hướng Đông với thái độ khó chịu, cô đột nhiên cảm thấy nóng mặt, cô cái gì chứ?
Trong lòng nghĩ nhưng vẫn giữ cách với Cố Hướng Đông, ánh mắt của những xung quanh khiến Sở Y Nhất cảm thấy thoải mái, cô chằm cằm Cố Hướng Đông. Nghĩ ngợi một hồi là thôi , đừng để phàn nàn nữa.
“Đám trẻ bây giờ thật là hổ, yêu đương vô là động tay động chân, thật chẳng .” Bác gái soát vé Sở Y Nhất, thêm một câu.
Này, ai hổ hả?
“Bác gái , bác như thế quá đáng . Chúng là vợ chồng chính thức, huống hồ nãy chúng cái gì chứ, khi bác nhục chúng ở nơi công cộng như thế !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-141.html.]
“Hai là vợ chồng, thế vợ chồng nào giống hai , như thể từng thấy đàn ông bao giờ.” Lời của bác gái càng ngày càng quá đáng!
“Bác gái , xin bác hãy chú ý đến lời của . Cô gái quả thật là vợ hợp pháp của , chúng thăm từ trong bệnh viện, tâm trạng của vợ định cho nên an ủi một chút, đây cũng là chuyện thường tình mà thôi!” Cố Hướng Đông mở miệng với giọng nghiêm túc, nhân viên bán vé cũng thêm gì nữa.
Hầu hết đều thấy hai bọn họ gì, nhưng Cố Hướng Đông như , đều thấu hiểu, cũng cảm thấy nhân viên bán vé chỉ đang chuyện bé xé to, những lời mà bà nãy thật sự khó .
“Hiến pháp cho chúng quyền giám sát lẫn , nhưng cho chúng quyền sỉ nhục khác một cách tùy ý như , cho nên xin bác gái hãy chú ý một chút về lời của , đừng để cảm xúc cá nhân dẫn dắt bản .” Sở Y Nhất những lời mềm mại cũng chẳng cứng rắn. Nhân viên bán vé chỉ liếc xéo cô một cái, gì cả.
Tuy nhiên, Sở Y Nhất cảm thấy bầu khí trong xe kỳ quái, vì cô cúi đầu với Cố Hướng Đông: “Hay là chúng xuống xe , thời gian vẫn còn sớm, chúng bộ một chút.”
“Ừ.”
Cố Hướng Đông quan tâm, miễn thể ở cùng cô vợ nhỏ của là .
Cả hai xuống xe trạm đến và bộ về phía Xã Hòa Bình.
“Cố Hướng Đông, tất cả đều tại hết. Da mặt em mỏng, ở bên ngoài, em cho phép cứ kéo kéo níu níu em nữa.” Cô nhéo nhéo eo của , nhưng nhéo cũng nhéo , nên cô nản lòng.
Cố Hướng Đông nhướng mày, níu níu kéo kéo ? mà lời Cố Hướng Đông dám , chỉ “ừ” một tiếng. Một lúc , bảo: “Ở ngoài , chắc ở nhà thể đúng .”
Sở Y Nhất loạng choạng, suýt chút nữa là bổ nhào xuống đất, suy diễn kiểu gì thế . Đàn ông quả nhiên chút nào, cũng trong đầu ngày ngày đang nghĩ cái gì nữa!
Sở Y Nhất đeo chiếc túi nhỏ, ngạo nghễ phía mặt Cố Hướng Đông, cô tránh xa một chút.