“Ngô Dụng, đây là giấy tờ nhà đất của ngôi nhà . Chị giao nó cho em cùng với thứ trong nhà.” Chị Mỹ Lệ đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ mặt Sở Y Nhất, cô đẩy chiếc hộp cho Sở Y Nhất.
“Chị Mỹ Lệ, em đồng ý với chị, em sẽ giúp chị bảo quản ngôi nhà , nhưng chị cũng cần ở trong căn nhà . Em cảm thấy chị cần đưa những thứ cho em .”
“Căn nhà to quá, một chị ở thì thật lãng phí, huống hồ chi qua một thời gian nữa chị định trở về Thượng Hải.” Khi chị Mỹ Lệ lời , cô còn ngước đầu lên ngôi nhà, trong ánh mắt hàm chứa nhiều kỷ niệm, cũng nhiều sự đau buồn, “Vậy nên chị giao nó cho em, cần thủ tục gì thì chị sẽ phối hợp với em.”
“Chị Mỹ Lệ, chị...” Không lẽ chị Mỹ Lệ nghĩ thông, xem tình cảm giữa chị Mỹ Lệ với chồng .
“Hả? Đừng lo lắng, chị nghĩ thông . Dù gì nếu như chị cũng mất, thế giới còn ký ức nào liên quan đến nữa, chị còn sống thì vẫn còn tồn tại.” Chị Mỹ Lệ điệu bộ như gì đó của Sở Y Nhất, mỉm trả lời.
Nhìn nụ đĩnh đạc của chị Mỹ Lệ, trái tim Sở Y Nhất se . Thề nguyện sống c.h.ế.t cùng là tình yêu, nhưng mang theo một nửa còn tiếp tục sống cũng là tình yêu.
“Chị Thượng Hải, chị sống ? Bên đó còn gì ?”
“Hồi nhỏ, chị sống và lớn lên ở đó, giờ chị cũng về xem .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Câu tức là còn nữa, như thì một thể sống tiếp đây.
“Chị Mỹ Lệ, nếu chị tin tưởng em như , em cũng một vài suy nghĩ của riêng .”
“Ừ, em .”
“Chị thể trở về Thượng Hải xem , nhưng chị thể sống tiếp ở đây . Chúng đều ở đây, cũng dễ chăm sóc cho . Chị cũng , nơi đó dù cũng là nơi chị từng sống hồi nhỏ, trôi qua nhiều năm như , thứ đổi chắc chắn chỉ ngày một ngày hai. Bây giờ chị về đó, e là sẽ thuận tiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-275.html.]
Chị Mỹ Lệ Sở Y Nhất, cô Sở Y Nhất cũng chỉ vì cho , sợ cô đơn và thể sống nổi ở Thượng Hải.
“Ngô Dụng, chị sẽ cân nhắc kỹ lưỡng suy nghĩ của em. Bất kể như thế nào, chị chắc chắn đến Thượng Hải một chuyến. Về phần , chị sẽ với em một tiếng.”
“Được, thì bọn em sẽ ở đây chờ chị về.” Sở Y Nhất gật đầu, là đủ .
“Em gái , con mà, đúng là vẫn còn một ít sự tử tế. Em xem , em một ngôi nhà lớn thế , đây cũng là phúc báo của em đó!” Đường Cường giấy tờ nhà đất do chị Mỹ Lệ đưa, khỏi kinh ngạc.
“Anh , mới đầu chỉ là do em thích khí chất toát từ của chị Mỹ Lệ. Em cảm thấy chị là điềm đạm, gió chiều nào theo chiều đó, chị vẫn thể giữ ý ban đầu của chính . Vì thiện cảm với chị , nên em mới giúp chị trong phạm vi mà em khả năng , em từng nghĩ đến chuyện chị sẽ báo đáp em.”
Sở Y Nhất cũng thứ đang trong tay của Đường Cường, vui là dối, nhưng cô cảm thấy trách nhiệm vai của tăng lên. Chị Mỹ Lệ trao ngôi nhà đó cho cô, cách báo đáp tồi, nhưng chị cũng bảo rằng cô bảo quản thật ngôi nhà đó, tiếp tục giữ gìn nó, đây cũng là một kiểu kiểm tra!
“Anh , lẽ chính vì sự giúp đỡ đơn thuần của em khiến chị Mỹ Lệ quyết định trao ngôi nhà của tổ tiên cho em. Chị gặp qua vô , hiển nhiên thể ai đạo đức giả và ai chân thành. Đây cũng coi như là ắt sẽ báo đáp.”
“, là tin tưởng cũng là trách nhiệm. Anh , xem, em năng lực ?” Sở Y Nhất ngẩng đầu, bầu trời trong xanh qua tán lá rậm rạp, ánh nắng lốm đốm chiếu mặt, cô vươn lòng bàn tay và nhắm mắt , như thể đang với chính .
“Anh em năng lực , cũng kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, chỉ em . Tóm thì cảm thấy tự ti.” Đường Cường Sở Y Nhất và những lời thật lòng. Khoan nhắc tới chính , liệu mấy ai thể sự quyết đoán và khí chất giống như Sở Y Nhất đây.
“Em thể hơn một chút!” Cô bỏ tay xuống, ngẩng đầu lên, ưỡn n.g.ự.c thẳng và bước sải dài về phía !
Sau khi từ chỗ chị Mỹ Lệ trở về nhà máy chế biến thịt, Sở Y Nhất ngừng suy nghĩ. Cô thật sự năng lực đó , thể bảo vệ những thứ quý giá ư.