Hai bọn họ còn lựa chọn nào khác, đành rút lui.
“Anh cả, hai, chị ba chứ.”
Lục Ái Quốc vội vàng chạy tới, thấy cả và hai nhà họ Cố từ trong nhà , vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình.
Sở Y Nhất nhờ tìm vài qua đây, nhưng chuyện đó là do Sở Y Nhất giả vờ, nên khi thấy cô như , cũng lo lắng thôi.
“Chị ba của cô và đến bệnh viện.” Cố Kiến Quân nhún vai, như thể chuyện gì đang xảy .
“Gì?”
Lục Ái Quốc chị ba của đang trò gì, nhưng nghĩ đến chuyện Sở Y Nhất chắc chắn sẽ lấy đứa con trong bụng để trò đùa. Anh tuyệt đối tin tưởng Sở Y Nhất, nên cũng yên tâm hơn.
Sở Y Nhất động tĩnh ở bên ngoài, cô quả thực cảm thấy hổ. Xem nên dùng chủ ý nữa, cũng khác gì với đứa bé chăn cừu, gọi sói đến . Làm tiêu tốn lòng tin của khác, thực sự quá đáng trách.
Kể từ , cả Tôn dường như đả thông mấy đoạn kinh mạch, bà cứ suốt để Sở Y Nhất kiểm tra xem đứa con trong bụng .
Sở Y Nhất một quản gia nhỏ và một hệ thống trang trại, nhưng cô thể chuyện với gia đình, cô còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến bệnh viện ở thị trấn trong quận theo lời khuyên của cả Tôn.
“Bác sĩ, em dâu và đứa con trong bụng của em ?”
Vợ chồng Cố Kiến Quân cùng Sở Y Nhất đến bệnh viện. Lúc , Hà Thúy Lan đang cùng Sở Y Nhất thành công việc kiểm tra, bác sĩ thu dọn dụng cụ khám bệnh, cô đỡ Sở Y Nhất xuống, hỏi bác sĩ.
“Rất . Thể chất của sản phụ cũng , sự phát triển của đứa trẻ cũng .” Bác sĩ mỉm đáp.
“Chị dâu , giờ chị thể yên tâm . Em mà, chắc chắn chuyện gì ”
“Ừ, nhưng kiểm tra một chút thì càng yên tâm hơn.” Hà Thúy Lan mỉm chỉnh quần áo của Sở Y Nhất, thậm chí còn xổm xuống để xỏ giày cho cô.
“Chị dâu, để em tự . Đôi giày dễ mang.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-431.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Y Nhất thể để Hà Thúy Lan xỏ giày giúp chứ. Người đối xử với , nhưng cũng nên chấp nhận như một lẽ tự nhiên thế !
Bác sĩ hai chị em dâu, nụ càng mặn mà, hiếm thấy hai chị em dâu hợp đến .
Cố Kiến Quân lầu thấy vợ đang dìu đỡ vợ của thằng út, bọn họ cứ tít mắt, là đang chuyện gì.
“Sao ? Bác sĩ thế nào?”
“Bác sĩ thứ đều , vấn đề gì.” Hà Thúy Lan mỉm với Cố Kiến Quân.
“Tốt , quá.” Cố Kiến Quân cũng , “Vậy chúng về thôi?”
“Chị dâu, dù gì chúng cũng ngoài, dạo một lát . lúc em cũng xem gì cần mua . Chị dâu, chị giúp em nghía thử, món gì thích hợp để mua cho con nít .”
Khi trở về dịp Tết, cô mang quà đến tặng trong nhà, nhưng đó là mua theo ý của chính cô. Giờ nếu ngoài, cứ để Hà Thúy Lan chọn một vài món mà chính bản cô thích.
“Được, thôi.”
Từ đầu năm đến giờ, Hà Thúy Lan chẳng mấy dịp khỏi xã Hòa Bình chứ đừng đến thị trấn của quận để dạo. lúc, nhân cơ hội , cô cũng dạo xem thử phong cảnh trong thị trấn như thế nào.
Quán cà phê đây mà Sở Y Nhất từng tới quả nhiên còn nữa, trống rỗng một vết tích, tựa như nó hề tồn tại.
Trong ngày Tết, phố vẫn đông , trông cũng sôi động hơn. Sở Y Nhất thầm nghĩ, nếu như dẫn bọn trẻ đến đây, bọn chúng chắc chắn thích.
Vào đến cửa hàng bách hóa, ngờ nơi đây còn náo nhiệt hơn thế nữa. Người Trung Quốc luôn thích tiêu tiền kiếm một năm mấy ngày đầu năm mới. Như kiểu nếu mua thứ gì đó sẽ thấy với bản . Đây, giờ thì trong cửa hàng bách hóa, nơi cũng là .
Sở Y Nhất mua một chiếc khăn choàng đỏ cho Hà Thúy Lan, đó mua thêm ba cái mũ, cho những đàn ông trong gia đình họ Cố đội. Ngẫm nghĩ một hồi, cô cũng mua một chiếc khác cho Lục Ái Quốc.
Tiếp đó mua thêm một vài món ăn ngon cho bọn trẻ, mua thêm một đồ Lâmh tinh khác. Sở Y Nhất nhận thấy quá nhiều trong cửa hàng bách hóa, cô bức bối, thở nổi, đành .
“Y Nhất, quả nhiên ngộp thở y như những gì em . Đầu của chị vẫn còn ong ong đây , ồn ào nhức cả đầu.” Đây là đầu tiên Hà Thúy Lan ở một nơi nhiều như , cô thích ứng .