Cậu thanh niên lẩm bẩm nhiều, tóm chỉ một ý, !
Bằng cách , hai một già một trẻ trở thành một cảnh tượng kỳ lạ quảng trường Thiên An Môn.
Cũng “chó” qua đây cắn lung tung, nhưng với cái miệng của thanh niên, ai thể cãi . Huống hồ chi, thứ nhất là thanh niên hề giúp đỡ công việc cho ông cụ, thứ hai là cũng chung với ông cụ. Bọn họ cũng cách gì, đành mắt nhắm mắt mở, mặc kệ bọn họ.
“Ông cụ, câu nghĩa là ? Sự khác biệt giữa vi mô và vĩ mô là gì?” Thời tiết càng ngày càng nóng, thanh niên xổm trong góc, tay cầm sách cau mày một hồi lâu hiểu, đành hỏi ông cụ đang tới để xin giúp đỡ.
“Cậu đấy, bình tĩnh chút gì. từng với , vi mô là lượng, riêng biệt cá nhân, còn vĩ mô là cái lớn hơn, tầng lớp quốc gia…”
“Ồ...” Xoay vòng một hồi, cuối cùng thanh niên cũng tỉnh táo . Cậu đột ngột dậy, nhặt đống rác mà ông cụ quét, chạy đến thùng rác ở phía xa và đổ xuống.
Ông cụ gật đầu với vẻ hài lòng.
“Rầm!” Lưu Dịch giận dữ đập bàn, trong đôi mắt dài và hẹp tràn đầy sự tức giận!
Đây là cái thứ mấy . Danh sách bố đưa cho đều ngừng tăng lên, nhưng tổng thì ngừng giảm xuống. Vừa nãy tiếp nhận thêm một thông tin, một vị đồng chí, mất !
Sự cải cách càng ngày càng gay gắt, kìm lòng chút nào. Lúc đầu còn tưởng rằng chỉ cần bọn họ đoàn kết, xoắn thành một sợi dây là sẽ tác dụng, nhưng kết quả thì ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Mỗi ngày trôi qua một sinh mạng rời , điều cũng ngăn trận hỗn loạn, cuối cùng cũng đến trạng thái chỉ cần một chạm là nổ ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-460.html.]
Sở Y Nhất giường, bức thư trong tay, trong lòng cũng nặng trĩu. E rằng thủ đô ở trong trạng thái cơn dông lúc mưa nguồn từ lâu.
Còn một bức thư của Đường Cường gửi cho chính . Vì chị Mỹ Lệ và Đẹp luôn ở trong căn nhà cũ, đồ dùng cần thiết hàng ngày đều do Đường Cường và ông lão gửi đến, tạm thời cũng an .
Sở Y Nhất thấy thời khắc đó sắp đến, cần , e rằng căn nhà đó sẽ thu hút sự chú ý của . Lúc đầu, cô còn hứa với chị Mỹ Lệ sẽ bảo vệ căn nhà đó thật , nhưng bây giờ cô mới phát hiện , bản thể gì.
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Sở Y Nhất hai lá thư, một cho Tiểu Vương và một cho Đường Cường. Cô kể về tình hình và yêu cầu Đường Cường đến gặp Tiểu Vương, nếu Tiểu Vương thể giúp thì giúp, thể giúp thì xem Quách Hòa Bình thể mặt . Tóm , cần dốc sức bảo vệ bộ.
Đứa bé trong bụng cô đủ tháng, và thể sinh bất cứ lúc nào. Hiện giờ cô quan tâm đến việc ngoài nữa, vì sợ nếu chuyện ngoài ý , đứa trẻ sẽ sinh trực tiếp ở đường.
Hơn nữa, cũng bởi vì sắp đến ngày sinh đẻ, tay chân của cô như phù lên, mười đầu ngón tay trông chẳng khác gì với từng cây xúc xích, mập và thô một cách lạ thường.
“Y Nhất, đây là nước đun từ râu ngô lúc sáng, con mau uống . Nghe thứ giúp lợi tiểu, giảm sưng, sẽ khiến cho con cảm thấy dễ chịu hơn.” Mẹ cả Tôn bưng bát nước vàng sậm bước , cánh tay và chân lộ ngoài của đứa con dâu nhỏ mà lòng xót xa. Những vết sưng nghiêm trọng, ấn một cái tạo thành một cái lõm nhỏ, lâu mới phục hồi nguyên trạng. Bây giờ Sở Y Nhất trở thành một mập mạp! Lại còn là kiểu chỉ cần thôi hoặc búng một cái là thể vỡ!
“À, , . Con uống ngay.” Nước râu ngô đun sôi quả thật đối với phụ nữ mang thai thời kỳ cuối, nên cô cũng ngần ngại, bưng lên uống cạn!
Còn việc tác dụng gì là chuyện khác. Mẹ cả Tôn bận trong bận ngoài, bản cô uống thì cũng kỳ!
“Cũng thằng út khi nào mới thể về. Y Nhất , nó thư với con ?” Mẹ cả Tôn lo lắng. Bụng của đứa con dâu lớn thế , đứa trẻ chắc chắn hề nhỏ. Tuy rằng trong nhà nhiều , nhưng bà vẫn cảm thấy sốt ruột. Đây là chuyện ai cũng thể gánh nổi. Đứa con dâu bảo sinh là sẽ sinh, đến lúc đó gì đây!
“Anh cũng gì với con, chắc dạo khá bận. Bọn họ đang trong giai đoạn nước rút, dù gì cũng kiểm tra nghiệp mà. Đã lâu thư cho con nữa!” Sở Y Nhất dối. Đã lâu Cố Hướng Đông thư cho cô, cô bên chỗ Cố Hướng Đông đang xảy chuyện gì.