Sở Y Nhất lau tay, cô bước mở cửa. Bà cụ La đang ở cửa nhà của bọn họ.
“Hai mới về, sợ gia đình mấy gì ăn nên đem qua chút đồ
ăn cho mấy , đều là tươi mới cả đấy. Cho .”
Ngay khi Sở Y Nhất đống rau trong tay của bà cụ La, trong lòng cô lẩm bẩm, bọn họ chỉ
ngoài một chuyến, mà thái độ đối với gia đình cô đổi thế ?
Gia đình cô hình như cũng thiếu mấy bó rau ?
“Không cần , trong nhà hết , mấy giữ cho gia đình ăn .”
Chưa kể thiếu, dù thiếu cũng thể xin mấy món của bà, Sở Y Nhất tin
tưởng tuyệt đối nếu hôm nay nhận mấy món của lão phu nhân, ngày mai bộ bệnh
viện gia tộc đều chuyện, thậm chí còn thể vượt qua. thôi. Nghĩ cái khác , hơn
hết là nên g.i.ế.c cái loại trong nôi.
Đừng là thiếu, kể cả thiếu nữa, cô cũng cần những bó rau của bà .
Sở Y Nhất tin rằng, nếu như hôm nay cô nhận những bó rau của bà cụ, ngày mai cả cái
khu nhà ở đều , thậm chí còn khả năng lan truyền những tin đồn gì đó khác nữa. Vì
thế, đối với những chuyện như thế , Sở Y Nhất cảm thấy g.i.ế.c từ trong nôi càng .
“Cô xem cô kìa, chúng đều là hàng xóm của , khách sáo cái gì chứ. Đang đúng
lúc giờ cơm, trong nhà cô trẻ con, thời gian để ngoài mua đồ. Mau cầm
lấy đồ ăn mà ăn .”
Trời ạ, đúng là một bà lão bụng và ân cần. Nếu đây từng tiếp xúc qua,
Sở Y Nhất bà cho cảm động.
“ thật sự hề khách sáo. Bà xem , chỗ chất nhiều như thế, là bà lấy một
ít về mà ăn?” Sở Y Nhất nghiêng qua một bên.
Bà cụ La cái kệ gỗ bên cạnh tường của gia đình họ Cố, phía chất đầy các loại rau
củ, đủ loại và mới, quả thật cái gì cũng . Những bó rau trong tay của trái trông
héo nhiều.
Nhất thời, ánh mắt của bà cụ La vô cùng đặc sắc. Nếu bỏ thì kỳ quá, mà đây
càng ngại.
“Mẹ, ở đó cái gì ?” La Đại Dũng từ cầu thang lên, thấy
đang cửa nhà Cố Hướng Đông, biểu cảm vẻ lúng túng.
“À, gì, về thôi, về thôi.” Bà cụ La dường như sợ La Đại Dũng sẽ thấy gì đó,
nên nhanh chóng trở về nhà của , cũng thèm một tiếng với Sở Y
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-494.html.]
Nhất.
Sở Y Nhất đóng cửa một cách dứt khoát. La Đại Dũng cánh cửa đóng của
gia đình họ Cố, cụp mắt xuống, tâm tư chất chứa trong lòng đều đè nén .
“Mẹ, qua nhà Cố Hướng Đông gì ? Người ưa gì nhà chúng , cũng
thấy mà.” La Đại Dũng bận rộn, trong lòng thấy ngán ngẩm. Anh
cởi bỏ quần áo, phịch xuống ghế.
Gần đây trong cục đang đồn ầm cả lên, Cố Hướng Đông sắp thăng chức thủ đô,
vị trí cục trưởng bỏ trống, đều cục trưởng tiếp theo là Quách Hòa Bình. Hai
ngày nay văn phòng của Quách Hòa Đông đông đúc, quả thực náo nhiệt.
Gì đây? Coi như tồn tại ? Tương lai định, hươu c.h.ế.t về
tay ai. Bây giờ vui mừng sớm ?
“Không gì cả. Chẳng Cố Hướng Đông sắp thăng chức ? Mẹ tìm
cách để thắt chặt mối quan hệ, chừng vị trí cục trưởng đó rơi tay con.” Bà
cụ La bận rộn với những việc trong bếp chuyện với con trai.
Trong lòng của La Đại Dũng buồn bực chua xót: “Mẹ, cần phiền
lòng mấy chuyện thế , cứ việc của là .”
Đừng giúp nữa. Bây giờ mà thắt chặt mối quan hệ quá muộn ? Với cả,
như chỉ khiến nghĩ rằng ý đồ. Mặc dù thật sự đúng là ý đồ,
nhưng tránh chuyện thấy ghê tởm, chi bằng cái gì
thì hơn. La Đại Dũng coi như cũng thấu việc, thể nào tạo dựng gì
từ phía của Cố Hướng Đông. Nếu đạt điều gì đó, chỉ thể đột phá từ một góc
độ khác.
La Đại Dũng nheo mắt , đang nghĩ cái gì.
“Con trai, con đừng ngu ngốc . Trong lúc nên đấu tranh thì chúng đấu
tranh, bằng chỉ mỗi con là hối hận…”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được , đừng nữa.” Bà cụ La cứ ngừng, La Đại Dũng càng cảm thấy
phiền. Anh cầm áo khoác máng lưng ghế, đó ngoài.
“Con ? Lát nữa tới giờ cơm , Đại Dũng?”
La Đại Dũng phớt lờ tiếng hét của bà cụ La ở phía lưng, thẳng một mạch rời khỏi
khu dân cư. Anh cần đến một nơi yên tĩnh để giải tỏa suy nghĩ của . Thử suy nghĩ xem
liệu còn cơ hội , tìm đường sống trong cõi c.h.ế.t .