“Anh , xem, tốn nhiều sức lực để tố cáo phụ nữ trong căn
nhà . Kết quả thì , phụ nữ trực tiếp tặng nhà cho chính quyền. Nếu như đổi
hướng suy nghĩ ban đầu, chúng tạo mối quan hệ mật với phụ nữ ,
chừng bây giờ chúng cần nửa đểm nửa hôm ở đây lục lọi tìm đồ,
sẽ trực tiếp tặng luôn cho chúng .”
Hóa là đám thư báo cáo chị Mỹ Lệ. Sở Y Nhất rõ hình
dáng của hai đàn ông , chỉ cuộc đối thoại của bọn họ. cô cũng
đoán , hai hiểu khá rõ tình hình của chị Mỹ Lệ, chừng là
ở sát gần bên nhà!
Sở Y Nhất chỉ mong bây giờ thể xông , giáo huấn đám một trận.
“Đừng làu bàu nữa, chúng thể nhiều chuyện như thế. Làm
tao phụ nữ trực tiếp tặng nhà cho chính quyền. Vốn dĩ tao còn đang nghĩ,
đợi khi náo loạn lên, chúng sẽ nhân cơ hội lẻn trong lục lọi, hầy…”
“Ơ?”
Người đàn ông hết thì một tiếng “ơ” phát từ còn , như thể phát
hiện chuyện gì đó.
Trái tim của Sở Y Nhất đập “thịch” thật mạnh, nếu như bọn họ phát hiện gì đó, e rằng
dễ xử lý.
Sở Y Nhất đưa tay kéo cánh tay của Cố Hướng Đông, ơi, đây?
“Sao ? Phát hiện gì ?” Người lớn vội vàng đến bên cạnh của còn ,
xem thử đó phát hiện cái gì. Kết quả…
“Này , nghĩ cái đáng giá ?” Vừa , giơ tay cầm đèn dầu lên.
Thứ đập mắt là thứ gì khác, chính là đèn pin mà Cố Hướng Đông và Sở Y
Nhất ném.
Lúc hai đang tò mò nghiên cứu đèn pin, cẩn thận cầm lên xem, nó
dùng để gì.
“Không , cầm ngoài tiếp.” Mặc kệ nó là gì, cứ gom hết, ngoài nghiên cứu
.
Ngay khi lớn vươn tay định cầm đèn pin, cái đèn pin mất!
Hai bọn họ dụi mắt, đó mở mắt nữa. Sắc mặt của bọn họ lập tức trắng
bệt, nãy vẫn còn ở đây cơ mà, giờ mất ?
Sở Y Nhất cố tình chơi khăm, cô đặt đèn pin về chỗ cũ. Lúc , hai
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-497.html.]
chịu nỗi nữa, hét “aaaaaa” và chạy khỏi căn nhà.
Khi thấy hai bỏ chạy thật xa, Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông mới bước khỏi
Vân Mộng Hạ Vũ
góc tối. Ôi trời ơi, chân tê cả . Khi dậy, Sở Y Nhất bất cẩn vấp ngã, may mà
Cố Hướng Đông kéo nên mới tránh chuyện “tiếp xúc mật” với mặt đất.
“Em đấy, giờ thì , ngày mai chắc chắn đều căn nhà ma.”
“Vậy chẳng hơn , cũng ai dám tùy tiện trong đây nữa!”
Sở Y Nhất xong thì mở công tắc. Vài tiếng “ầm ầm” vang lên, bức tường mở một cánh
cửa.
“Ôi trời, cái thể coi như một ngôi nhà ?” Nhìn căn mật thất tối đen như mực
mới mở , sự tương phản của bầu khí ban đêm, cho dù Cố Hướng
Đông đang ở bên cạnh, cô vẫn cảm thấy chút hoảng sợ. Ban ngày về ,
ban đêm nhắc đến ma. Giờ đây, trong buổi tối đen kịt, cô thực sự
nhắc đến từ đó!
Khi nghĩ như , một ở thế kỷ 21 như cô còn mê tín thế , cô đột nhiên bật
. Bản cô chẳng xuyên đây , còn sợ cái gì nữa!
Cố Hướng Đông bên cạnh cô vợ nhỏ, nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng : “Đừng
sợ.”
“Ai sợ?” Sở Y Nhất lẩm bẩm, nhưng cuối cùng vẫn buông tay . Hai
chậm rãi căn mật thất.
Ánh sáng của đèn pin chiếu , những gì hiện trong tầm mắt của bọn họ là một đống đồ
vật sắp xếp gọn gàng, như đồ sứ, đồ đồng, cũng như thư pháp và hội bọn họa, tranh
khắc gỗ và những bức điêu khắc treo tường, trông như một viên bảo tàng thu nhỏ.
Đây là gia tài của gia tộc truyền . Theo như Sở Y Nhất thì cảnh gia đình chị Mỹ
Lệ cũng chỉ ở mức bình thường, khó thể tưởng tượng trong những gia đình quý tộc
những báu vật gì?
“Cố Hướng Đông, thấy ?”
Hai bên trong, các đồ vật bày trí đủ chỗ. Trong lòng Sở Y
Nhất là sự cảm thán.
“Mặc dù đây là báu vật của tổ tiên gia đình chị Mỹ Lệ truyền , nhưng xét ở góc độ rộng
hơn, nó cũng là của cải của đất nước chúng . Có nhiều trường hợp giống như chị Mỹ
Lệ, thậm chí những món trong tay của bọn họ còn là báu vật cấp quốc gia. Khi cuộc biến đổi
ập tới, sẽ tổn thất bao nhiêu những món đồ quý báu đây.”